Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 349
Cập nhật lúc: 2024-10-15 07:34:20
Lượt xem: 25
Trước kia có người thấy cô bé như vậy, vẫn có người mạnh mẽ muốn tới gần cô bé, nhưng chị gái cao gần bằng cô bé trước mắt này lại dừng bước, dường như có thể nhìn thấy nội tâm cô bé đang kháng cự, không hề tới gần.
Bảo Nhi thấy, chị gái nhỏ đang mỉm cười nhìn cô bé, nụ cười xán lạn giống như ánh nắng của mùa xuân vậy, mang ấm áp đến cho muôn loài, phản chiếu ánh vàng nhạt, chiếu thẳng vào mắt cô bé.
(Hào quang của nữ chính.......)
Khoảnh khắc đó, trái tim vốn đang đầy sợ hãi và phản kháng của cô bé dường như bỗng chốc bình tĩnh trở lại.
“Em có muốn ăn kẹo không? Đây là kẹo trắng thỏ sữa mà chị thích nhất đó, ăn rất ngon.”
Kẹo trắng thỏ sữa, cũng món mà Bảo Nhi thích ăn.
Bảo Nhi còn nhớ rõ, năm đó khi mẹ tìm được cô bé, mang cô bé ra khỏi cái nơi luôn làm cô bé khó chịu đó, lúc đó cô bé rất đói bụng cũng rất đau đớn, lại lấy ra một cái kẹo trắng thỏ sữa đưa cho cô bé.
Đó là nàng lần đầu tiên cô bé được nếm hương vị của đường.
Ngọt ngào, còn mang theo mùi sữa nồng đậm.
Ăn viên kẹo kia, dường như những vết thương bị em trau và chồng tương lai trước kia ở trên người cô bé đều không đau nữa.
Rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, Bảo Nhi cuối cùng không nhịn được sức hấp dẫn của kẹo, thật cẩn thận mà vươn tay, lấy viên kẹo ở trong lòng bàn tay của Tại Tại.
“Cảm ơn chị.”
Âm thanh này không lớn hơn nhiều so với tiếng vo ve của muỗi, nhưng Tại Tại lại nghe thấy rõ ràng.
Cô bé vui vẻ mà cười rộ lên, lập tức giúp đỡ cầm lấy đĩa đồ ăn trong tay Bảo Nhi, quay đầu đặt ở bên cạnh chỗ cô bé, sau đó lại kéo Bảo Nhi qua, để em gái nhỏ ngồi bên cạnh cô bé.
“Em gái ăn cơm đi! Ăn nhiều cơm mới có thể cao lên được!”
Nhìn thấy Bảo Nhi còn lùn hơn cô bé một cái đầu, Tại Tại lập tức có một loại ý thức trách nhiệm của việc làm chị, tự giác phải chăm sóc Bảo Nhi nhiều, để em gái ăn nhiều cơm.
“Ừm.”
Bảo Nhi vừa mới bị một viên kẹo mà bán mình, cô bé đột nhiên trở nên không sợ hãi Tại Tại nữa, thậm chí còn còn đuổi theo tốc độ nói của Tại Tại, ngoan ngoãn vùi đầu ăn cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-349.html.]
“Bảo Nhi rất thích Tại Tại.”
Ngưu Bội Dung nhỏ giọng nói chuyện với Tô Hân Nghiên, trong mắt có chút xúc động.
Hành trình hai đứa nhỏ quen nhau cô đều xem ở trong mắt, không đi quấy rầy, chính là muốn nhìn thử xem nếu ở chung với bạn cùng tuổi, Bảo Nhi có thể giảm bớt chút kháng cự với người lạ được hay không.
Từ sau khi tìm được con gái Ngưu Bội Dung liền phát hiện.
Bảo Nhi có chút không thích hợp, biểu tình trên mặt con bé không nhiều lắm, mặc kệ người khác làm gì con bé đều là một bộ dáng ngây ngốc, dường như chỉ cần cô bé không đáp lại, người ta sẽ không làm thương tổn gì tới con bé.
Trừ cái này ra, con bé rất có tinh thần cảnh giác và sợ hãi mọi người và mọi thứ xung quanh con bé, bất cứ ai lao vào phạm vi cảnh giác của con bé sẽ gây ra cho cho con bé một nỗi sợ hãi lớn.
Mặt vô biểu tình chỉ là một cách đề phòng.
Nếu thật sự kích thích đến cô bé, thì con bé sẽ tự phong tỏa bản thân ở trong một góc, không bao giờ chịu ra bên ngoài.
Phía trước có một lần, chồng trước nóng vội muốn làm quen với con gái, lập tức bế con bé lên, kết quả lại dọa con bé đến mức điên cuồng dãy dụa, sắc mặt trắng bệch mà lớn tiếng thét chói tai.
Chờ sau khi được buông ra, cả người con bé đều tránh ở một góc sâu nhất ở trong gầm giường, ánh mắt sợ hãi mà nhìn bọn họ, cả người ngăn không được mà run rẩy, giống như một con thú nhỏ sợ hãi, cho dù có gọi thế nào con bé cũng không dám bước ra.
Lần đó thật sự đã làm Ngưu Bội Dung sợ hãi rất lâu.
Cô dùng hết các loại biện pháp, tiêu phí mất vài ngày, mới vất vả trấn an được cảm xúc của con gái.
Từ đó về sau, cô không bao giờ cho phép chồng đứng gần con gái trong phạm vi năm mét, muốn nhìn thấy con, chỉ có thể đứng từ xa nhìn, thậm chí chỉ có thể đứng ngoài cửa, nếu không làm được thì xin đừng quấy rầy cuộc sống yên bình của mẹ con bọn họ nữa.
Cũng may Bảo Nhi tuy rằng sợ hãi khi tiếp xúc với người lạ, nhưng cô bé cũng không bài xích việc đi học, hoặc là nói, cô bé đối với tri thức có một loại khát vọng vô danh.
Ngưu Bội Dung suy đoán, có thể trước đây con gái không có được cơ hội học tập, nhưng bây giờ khi có được nó, tất nhiên sẽ trân trọng nó đến mức chấp nhận chịu đựng nỗi sợ hãi khi tiếp xúc với người lạ.
Nhưng mức độ hạn chế là để con gái ngồi một mình vào một bàn.
Cô bé không thể có bạn ngồi cùng bàn, nếu không sẽ sợ hãi đến mức run bần bật.
Nhưng nếu cứ như vậy, cũng làm Bảo Nhi không thể kết bạn, giao tiếp với các bạn cùng lứa tuổi, từ trước tới nay cô bé vẫn chỉ có cô độc một mình.