Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 345
Cập nhật lúc: 2024-10-14 14:38:45
Lượt xem: 21
Thời điểm ba mẹ con về nhà, ngoài ý muốn phát hiện Cố Hành cũng ở đây.
Tại Tại tức khắc vui vẻ chạy như bay qua, bổ nhào vào trước mặt bác cả cô bé, mừng rỡ reo lên: “Bác cả bác cả, bác về rồi ạ?”
Khoảng thời gian trước, Cố Hành phải ra nước ngoài giải quyết công việc ở công ty nước ngoài, phải gần nửa tháng mới quay lại.
“Ừm, bé con ở nhà có ngoan hay không?”
Cố Hành âu yếm xoa đầu cô cháu gái nhỏ bé của mình, kết quả tay lại dính khá nhiều kim tuyến.
“?”
Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của bác cả, Tại Tại gãi đầu của bản thân, cào ra một đống kim tuyết sáng lấp la lấp lánh.
Những thứ này đã được nhà tạo mẫu cài lên tóc cho cô bé, để trông phù hợp với phong cách của bộ trang phục nào đó, nhưng khi cài vào thì dễ mà gỡ ra thì khó nên mới làm đầu dính khá nhiều kim tuyến.
“Cháu đi gội đầu.”
Làm tay bác cả bị bẩn, Tại Tại cảm thấy thật ngượng ngùng, vội che đầu lại chạy như bay lên lầu.
“Hôm nay mọi người đi đâu thế?”
Cháu gái chạy đi rồi, Cố Hành chỉ có thể lấy khăn tay từ trong túi ra một cách thong thả ung dung rồi lau đi phần kim tuyến dính trên tay, thuận tiện hỏi về hành trình hôm nay với cháu trai.
Hôm nay anh về nhà cứ tưởng là sẽ được bé con nhà mình lao vào chào đón nhiệt tình, không nghĩ rằng lúc về chỉ có một căn nhà trống, ngay cả mẹ cũng cũng đi theo hội chị em đi khiêu vũ rồi, không có ở nhà.
Cố Hành có chìa khóa nhà của Ninh gia.
Hoặc là nói trên người trợ lý tiên sinh mang theo chìa khóa nhà của Ninh gia, cho nên hai người mới có thể thoải mái tiến vào Ninh gia, cũng không phải đợi ở ngoài cửa cả một buổi chiều, mới chờ được người trở về.
“Hai chúng cháu đi chụp ảnh giúp mẹ.”
Ninh Hiên không giấu giếm, một năm một mười nói toàn bộ hành trình hôm nay cho bác cả nghe.
Cố Hành cũng chỉ muốn tìm đề tài để nói chuyện với cháu trai mà thôi nên cũng không phát biểu gì cả, chỉ nói ra một câu: “Nếu cháu muốn học nhiếp ảnh, bác có thể tìm thầy cho cháu.”
Theo quan điểm của Cố Hành, con trai có nhiều sở thích cũng tốt.
Ngay cả anh ở cái tuổi này rồi, cũng có khá nhiều sở thích nhỏ, chỉ cần không phải là sở thích xấu nào, thì anh vẫn ủng hộ bọn nhỏ rất nhiệt tình, duy trì sở thích của bọn nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-345.html.]
“Không cần đâu ạ, hiện tại cháu đi theo chú Hà học vẫn được ạ.”
Ngoài dự đoán, Ninh Hiên lại cự tuyệt đề nghị của bác cả.
Vì trước khi chia tay hôm nay, Hà Binh đã hứa với cậu, về sau nếu có vấn đề gì cần được giải đáp cứ qua tìm chú ấy.
Ninh Hiên nghĩ, dù sao thì chú ấy vẫn đang làm ở trong công ty của mẹ, cũng không chạy được, như vậy cũng giống với việc anh tìm được một người thầy miễn phí, căn bản không cần để bác cả lãng phí tiền tìm thầy cho anh.
Đừng nhìn Ninh Hiên hiện tại được nuôi thành bộ dáng một tiểu thiếu gia , nhưng anh cũng đã trải qua cuộc giống gian khó ngay từ khi còn nhỏ, nên tất nhiên sẽ biết cách tiết kiệm.
Cố Hành không hề hay biết cháu trai đang có ý tiết kiệm tiền cho mình, thấy Ninh Hiên cự tuyệt,cũng không bảo sao nữa.
Họ quay sang nói về những thứ khác, chủ yếu là Tô Hân Nghiên học hỏi kinh nghiệm từ Cố Hành.
Luận về kinh thương, kinh nghiệm của Cố Hành nhiều đến mức có thể xuất bản thành sách, tùy tiện chỉ đạo hai câu, đều có thể mang lại lợi ích vô tận cho Tô Hân Nghiên.
“Anh cả.”
Buổi tối Ninh Viễn Hàng tan làm về nhà, nhìn thấy Cố Hành cũng đang ở đây, có chút ngạc nhiên, nhưng anh chỉ chào hai ba câu đơn giản, sau đó mang tâm sự nặng nề lên lầu.
Thấy thế, Tô Hân Nghiên có chút lo lắng, sau đó tùy tiện tìm cớ rồi rời đi, theo sát chồng lên lầu.
Cô liên tục đi theo anh lên phòng của hai vợ chồng, thấy chồng ngồi trước giường với vẻ mặt cau có, cô không khỏi nghiêng người có chút nghi ngờ hỏi: "Anh sao vậy?"
“Không có gì.” Ninh Viễn Hàng hiển nhiên không muốn lấy chuyện công việc ra làm phiền vợ.
Nhưng bộ dáng này của anh ngược lại càng khiến Tô Hân Nghiên thêm lo lắng.
Cô nhíu mày, tay chống nạnh, nghiêm túc nói: “Đồng chí Ninh Viễn Hàng, nếu thái độ của anh vẫn luôn không đoan chính như vậy, tôi sẽ rất tức giận đó!”
“Thái độ của anh không...........”
Đột nhiên bị vợ chỉ trích, Ninh Viễn Hàng kinh ngạc mà ngẩng đầu, khi đối viện với đôi mắt lo lắng của vợ, tức khắc trong lòng mềm nhũn, cũng ý thức được bộ dáng ban nãy của bản thân rất dễ khiến người khác hiểu nhầm.
Anh không nhịn được thở dài, duỗi tay ôm vợ vào trong lòng.
“Thật ra cũng không phải là chuyện lớn gì, chỉ là gần đây nhà máy tiến hành một cuộc cải cách lớn, biến thành hình thức đầu tư cổ phần, phía trên đang cổ động mọi người ra tiền mua cổ phiếu, nhưng……”
“Nhưng nhóm công nhân lại không muốn mua đúng không.”
Không cần nghe toàn bộ quá trình, Tô Hân Nghiên cũng có thể đoán ra phần sau.