Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 321
Cập nhật lúc: 2024-10-13 13:59:38
Lượt xem: 30
Lúc này mới qua đây, cô vẫn có chút không quen với xung quanh, phải mất một lúc lâu mới tìm được địa điểm thích hợp.
“Chính là nơi này sao?” Tại Tại hỏi mẹ.
Cô bé đã đi theo mẹ một lúc lâu, chân cũng mỏi lắm rồi thật sự không muốn đi sai đường đâu.
“Chính là nơi này!”
Tô Hân Nghiên cẩn thận phân biệt một chút, sau đó khẳng định gật đầu.
Cô lấy chìa khóa ra, cửa lớn được mở ra, sau đó chính là cánh cửa bụi bặm bám vào do thời gian dài không ai quan tâm hỏi han.
Tại Tại nghiêng người đi vào, nhìn thấy bên trong là một nơi bụi bặm bẩn, không nhịn được nói: “Sao không có ai thu dọn nó à?”
“Thu qua rồi.” Tô Hân Nghiên cũng có vẻ có chút bất đắc dĩ: “Nhưng có thể đạt đến trình độ này là cực hạn.”
Ngôi nhà này trước đây đã được những người đó làm biến chất rất nhiều nên bây giờ phải mất rất nhiều công sức để trùng tu.
Tô Hân Nghiên cùng với Ninh Viễn Hàng thật sự dốc hết lực, nhưng cũng chỉ có thể dọn toàn bộ rác rưởi ở trong này đi được mà thôi, còn những vết bẩn hay rêu bám dính trên tường, nền nhà thì vẫn không thể.
Trừ khi tường bị bong tróc, nếu không thực sự không có cách nào cứu vãn được.
Thời điểm bà Ninh tiến vào xem cũng nhíu mày, nhưng bà cũng chưa nói gì cả, chỉ chậm rãi đi vòng quanh sân với sự giúp đỡ của cô cháu gái nhỏ.
Sau đó trở lại bên người con dâu, há mồm chính là một câu: “Nếu không chúng ta đập đi xây lại nhỉ.”
“Phụt.”
Tô Hân Nghiên không nhịn được, bị thái độ cầu toàn này của mẹ chồng làm cho phụt cười.
Cô nắm lấy cánh tay mẹ chồng dỗ dành: “Không cần phải đập đi đâu, chủ thể mặt tường vẫn còn khá tốt, chúng ta chỉ mời người tới thu dọn một vài thứ linh tinh ở trên tường hay nền nhà thôi, sau đó sơn lại cho bức tường, rồi mới để cho mẹ tới xem nên trang hoàng như thế nào là được? Nếu lúc đó mẹ thật sự không thích, con sẽ mua một căn tứ hợp viện khác cho mẹ.”
Câu cuối cùng cũng không phải là dỗ dành, Tô Hân Nghiên xác thật có ý định mua thêm vài căn nữa.
Chi phí mua nhà thấp hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, hiện tại nhà nước cũng chưa có kế hoạch khởi công xây dựng ngay trên mảnh đất đó.
Nói cho cùng, công nghệ xây dựng hiện tại vẫn tương đối chung chung, chưa thể xây được một tòa nhà quá cao, hệ thống dây điện và ống nước cũng không dễ làm, vậy nên trì hoãn một hai năm vẫn tốt hơn.
Vì vậy, Tô Hân Nghiên đã lên kế hoạch mua thêm một vài căn nhà ở thủ đô với số tiền tiết kiệm còn lại để việc mua thêm mấy căn nhà kiểu truyền thống.
Về sau nếu gây dựng sự nghiệp không thành công, làm một người cho thuê nhà cũng rất ổn.
“Vậy các con cứ sửa sang lại đôi chút đến lúc đó mẹ xem sau.”
Bà Ninh cũng cảm thấy con dâu nói đúng, vừa rồi chính là nói chuyện phiếm, nhà tốt như vậy mà bị đạp nát đi thì bà cũng cảm thấy đáng tiếc.
“Được ạ, đến lúc đó chắc chắn sẽ đưa mẹ qua đây thăm quan và lên kế hoạch.”
Mẹ chồng nàng dâu đã đạt được thỏa thuận và bắt đầu bàn bạc những chi tiết khác.
Ví dụ như có nên mua thêm đồ đạc gì hay không, cụ thể muốn gì, hoặc là có nên lát lại nền nhà mới hay không.....
Có rất nhiều việc, thực tế để cải tạo một ngôi nhà cũ vẫn còn rất nhiều vấn đề cần phải giải quyết.
Tại Tại ở bên cạnh nghe thấy nhàm chán, dứt khoát bắt đầu đi dạo khắp nơi trong căn tứ hợp viện này.
Có lẽ nhờ việc học hội họa mà cô bé trở nên rất giỏi trong việc quan sát những điều tinh tế, nhìn kỹ thì thấy rằng trong sân này trước kia đã được xây dựng rất tinh tế và trang nhã.
Các chi tiết nhỏ còn lại ở một số góc sân thể hiện điều này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-321.html.]
Đáng tiếc, trải qua sự ăn mòn của thời gian, những chi tiết tinh xảo ấy mất đi, không còn xinh đẹp như ngày xưa nữa.
“A?”
Đột nhiên phát hiện cái gì, Tại Tại ngồi xổm xuống, thuận tay lấy một cục đá khá nhọn ở dưới đất lên, nhẹ nhàng cào vài phát ở trên tường.
Da tường do năm tháng bào mòn đã trở nên giòn xốp, da tường nứt nẻ rơi xuống theo chuyển động của cô bé, để lộ ra hình dáng đằng sau nó.
Nó không phải là thứ gì đó giống như một viên gạch bên trong, mà là một tấm gỗ trông khá chắc chắn.
Tại Tại chỉ thấy một phần nhỏ của tấm ván bị lộ ra ngoài, nhưng chỉ cần nhìn vào dấu vết lộ ra, là có thể thấy những chỗ khác cũng được ngăn cách bằng tấm ván này.
Cũng không biết diện tích che phủ của tấm gỗ này lớn không.
Không dám tiếp tục phá tường, Tại Tại quay đầu liền lớn tiếng gọi: “Mẹ, bà nội, mọi người mau tới đây xem này!”
“Làm sao vậy bé con?”
Lo lắng cháu gái nhỏ xảy ra chuyện, bà Ninh là người thứ nhất chạy vọt vào.
Tô Hân Nghiên đi chậm hơn một bước, vội vàng đuổi theo phía sau mẹ chồng, duỗi đôi tay thật cẩn thận mà che chở bà: “Mẹ cẩn thận một chút! Đừng chạy quá nhanh, để ý kìa!”
Tại Tại cũng sợ hãi trước tốc độ nhanh nhẹn của bà nội, vội vàng đứng dậy đỡ lấy thân hình nhỏ gầy của bà.
“Bà nội, cháu không có việc gì, có việc chính là cái này.”
Cô chỉ vào bức tường vừa bị bản thân dỡ ra.
Tô Hân Nghiên và bà Ninh cùng cúi đầu, đồng thời nhíu mày: “Đây là cái gì vậy?”
Có thể là do còn đắm chìm trong cuộc đối thoại nên trang hoàng lại nhà cửa như thế nào, khi nhìn thấy tấm ván gỗ trên tường, phản ứng đầu tiên của hai người chính là cảm thấy có lẽ trước kia căn nhà này bị cắt xén nguyên vật liệu khi xây dựng.
Nói như vậy, có lẽ không nên để lại bức từơng này rồi.
Rốt cuộc ván gỗ quá yếu, không đủ sức chống đỡ, ai biết được vào ngày náo đó khi ván gỗ không chịu được nữa sẽ sụp đổ.
Tại Tại đọc ra được tâm tư trên mặt của mẹ và bà nội, khóe miệng trừu trừu, nhịn không được nhắc nhở: “Chả lẽ mọi người không cảm thấy bên trong có thể ẩn dấu một bảo tàng gì đó sao?”
Tâm trí của trẻ em luôn ngây thơ và đầy những tưởng tượng không được kiềm chế.
Tô Hân Nghiên đang muốn giễu cợt con gái hai câu, ngay sau đó đột nhiên nhớ tới từ nhỏ đến lớn con gái luôn có quỷ dị vận khí, nhịn không được trầm mặc một chút, đáy lòng khẽ run lên.
Sẽ không phải…… Đâu nhỉ?
Ánh mắt kinh ngạc không khỏi rơi vào trên bức tường lộ ra góc ván gỗ, sau đó liếc nhìn vẻ mặt vô tri vô giác của con .
Phỏng đoán này của cô liệu có thật không, phải xem mới biết được?
Rất nhanh Tô Hân Nghiên đã có quyết định.
Dù sao thì những bức tường này cũng phải dỡ bỏ, nhưng bây giờ chỉ là sớm hơn một chút, và người làm là chính họ.
“Chờ mẹ một chút.”
Cô quay người đi ra ngoài, tìm một thanh gỗ sắc bén và quay lại, tiếp tục đào một chút xung quanh ngoại vi dọc theo khe hở mà cô tạo ra, mở rộng khoảng không ấy .
Bức tường đã trở nên nham nhở và mỏng manh, chỉ cần một chút lực là nó sẽ rơi xuống hết lớp này đến lớp khác.
Trên mặt đất rất nhanh đã chồng chất đầy không ít bụi và cát ở trên tường rơi xuống, mà diện tích ván gỗ lộ ra cũng không ngừng mở rộng.