Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 320

Cập nhật lúc: 2024-10-13 13:59:19
Lượt xem: 31

“Ba ba mẹ, anh cả.”

Sau khi Tại Tại sửa soạn lại xong, tự mình một lần nữa xuống lầu thì vừa hay gặp được cha mẹ cùng anh cả, cô bé chột dạ trong vòng một giây đồng hồ, ngay sau đó khôi phục lại sự bình tĩnh, thần thái tự nhiên theo chân bọn họ chào hỏi.

Tô Hân Nghiên không phát hiện ra sự khác thường của con gái, chỉ gật đầu, thuận miệng hỏi câu: “Ăn chưa?”

“Vừa mới ăn rồi ạ.” Tại Tại nói.

Ninh Viễn Hàng nhạy bén phát hiện ra, liếc nhìn con gái mình có chút không đúng, lập tức nhận được nụ cười dễ thương cầu xin sự khoan dung.

Thôi.

Sau khi đưa cho con gái một ánh mắt ‘ không có lần sau ’ , Ninh Viễn Hàng thu dọn đồ đạc và chuẩn bị đến nhà máy để xem qua.

Công việc ở nhà máy chính là như vậy.

Tuy nói có ngày nghỉ quy định, nhưng trên thực tế một khi có việc, vẫn phải làm thêm cả ngày nghỉ, đặc biệt anh còn là làm lãnh đạo, trách nhiệm trên người càng nặng, công việc mang trên mình càng nhiều.

Gần đây, qua sự dẫn dắt của Hoa kiều, các xưởng máy móc của họ lần lượt bắt đầu nhận được các đơn hàng ở nước ngoài.

Nếu tất cả các đơn đặt hàng này được hoàn thành, đương nhiên sẽ có một nguồn thu ngoại tệ ổn định trong tương lai.

Đất nước có đủ ngoại hối(*) nên tự nhiên sẽ có niềm tin hơn để mua hàng từ nước ngoài, đặc biệt là những sản phẩm công nghệ cao mà trong nước đang thiếu hụt.

(*):的外汇: còn được gọi là đầu tư ngoại tệ, là việc một cá nhân, doanh nghiệp hoặc ngân hàng trung ương chuyển đổi một loại tiền tệ này thành một loại tiền tệ khác.

Cho nên Ninh Viễn Hàng rất chú ý đến việc sản xuất các đơn đặt hàng này, vì sợ mắc sai lầm.

“Mẹ, con còn có việc ở công ty.”

Thấy ba ba đi rồi, Ninh Hàn đang nghĩ đến việc đến công ty chuẩn bị tài liệu, đồng thời dùng mảnh đất mới mua để thế chấp vay tiền ở ngân hàng càng sớm càng tốt, nên anh cũng tạm biệt mẹ rồi đi ra ngoài một cách vội vàng.

Hiểu con trai gây dựng sự nghiệp rất vất vả, Tô Hân Nghiên gật đầu, nhìn theo anh rời đi.

Chờ khi thân ảnh của Ninh Hàn biến mất ở ngoài cửa, cô quay đầu lại nhìn con gái, lại nhìn về phía mẹ chồng đang ngồi trên sô pha xem TV, không khỏi nghi hoặc nói: “Tiểu Hiên đâu?”

“Không biết nữa.” Tại Tại dang hai tay, bày tỏ bản thân không biết gì hết.

Cô bé vừa mới tỉnh ngủ chưa được bao lâu, nên chắc chắn sẽ không thấy bóng dáng anh ba đâu.

“Buổi sáng đã đi chơi với bạn rồi.” Bà Ninh nói.

“Vậy giữa trưa thằng bé có về nhà ăn cơm không?” Tô Hân Nghiên quan tâm con trai.

“Có lẽ không, con cũng đừng lo lắng, trên người Tiểu Hiên có tiền, tùy tiện ở bên ngoài ăn một chút sẽ không bị đói.” Bà Ninh hiểu con dâu đang nhọc lòng về cháu trai.

Đã là một thiếu niên lớn ngồng ngỗng như vậy rồi, trên người lại còn có tiền, sao lại có thể để bản thân bị đói được.

Vừa nói tới tiền, Tại Tại liền nghĩ tới.

“Mẹ, tiền tiêu vặt tháng này mẹ chưa phát cho con.” Cô bé duỗi tay đòi tiền với mẹ.

Bây giờ đã đến cuối tháng, đã đến lúc xin tiền tiêu vặt của tháng sau.

Tô Hân Nghiên vẫn luôn đồng ý để con con cái mang theo tiền bên người để phòng ngừa một vài trường hợp ngoài ý muốn, cho nên khi cho tiền tiêu vặt rất sảng khoái.

Tại chỗ lấy ra mười đồng đại đoàn kết cho con gái.

Tiền tiêu vặt mỗi tháng của Tại Tại là mười đồng, nhưng số tiền này chỉ là phần nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-320.html.]

Trên thực tế, bà nội, ba ba, bác cả, anh cả, anh hai, thậm chí còn có cả Ninh Hiên, không nói cũng sẽ ngầm cho cô bé tiền tiêu vặt, mỗi tháng thỉnh thoảng cũng đều đặn mua quà vặt cho cô bé nữa.

Mà tiền này cô bé cũng không có chỗ dùng, tất cả đều được tiết kiệm.

Mỗi tháng có không chỉ dừng lại ở mười đồng này đâu.

Còn vấn đề tiền từ đâu mà ra, không cần nói cũng biết.

Tô Hân Nghiên đương nhiên cũng biết loại tình huống này, nhưng cô không ngăn cản được, dứt khoát làm lơ, làm bộ không biết.

Tại Tại cầm tiền tiêu vặt cười hì hì chạy đến trước mặt mẹ xum xoe, bóp vai đ.ấ.m lưng đó là chuyện thuần thục, còn biết dò hỏi ‘ khách hàng ’ xem lực đạo như vậy đã ok chưa, muốn nhẹ hơn một chút hay nặng hơn một chút?

Trực tiếp làm Tô Hân Nghiên thích thú.

Biết đây là ‘ phong khẩu phí ’ mà con gái dâng lên, Tô Hân Nghiên làm bộ làm tịch mà hưởng thụ trong chốc lát, sau đó cười nhẹ đẩy tay con gái ra.

“Được rồi, con cũng chỉ có tiểu tâm tư này.”

“Ha ha……”

Tại Tại cười một cách ngây thơ, cũng không cãi lại.

Hai mẹ con đang nói chuyện với nhau, không chú ý tới bà Ninh đã đổi quần áo từ khi nào, bộ dáng chuẩn bị ra bên ngoài.

Chờ nghe thấy khi nghe thấy bà nội nói với mẹ một câu: “Có thể đi rồi.”

Tại Tại trực tiếp ngốc: “Mọi người muốn đi đâu thế?”

Không phải định để cô bé ở nhà một mình nữa sao?

Kết quả thật sự là vậy.

Tô Hân Nghiên nói: “Mẹ và bà nội con đang định đi xem căn tứ hợp viện kia, sau đó tính toán xem nên sửa như thế .”

Nếu muốn sửa lại nhà, đương nhiên phải đi tận mắt nhìn, mới có thể biết để dự định sửa như thế nào.

“Con cũng phải đi!”

Tại Tại không muốn ở nhà một mình nên bắt đầu làm ầm ĩ.

Tô Hân Nghiên vốn dĩ không muốn mang theo con gái nhưng lại bị cô bé làm ồn nên không có cách, chỉ có thể thỏa hiệp: “Được được được, bên ngoài trời khá lạnh, con lên phòng lấy áo khoác mặc vào rồi mới được ra khỏi cửa.”

Hiện tại trời đã tiến vào mùa thu, thời tiết dần dần lạnh hơn, xác thật có chút lạnh.

Vừa nghe thấy mẹ đồng ý mang theo mình, Tại Tại tức khắc vui vẻ khôn xiết, lập tức nhanh chân lên lầu lấy áo khoác, sợ chậm chỉ một bước, bà nội và mẹ liền chạy.

Dáng vẻ nhỏ bé háo hức này khiến bà nội Ninh không khỏi lo lắng và dặn dò: "Chạy từ từ, cẩn thận kẻo ngã."

Từ Tiểu Dương lâu đến căn tứ hợp viện có chút xa, xe đạp trong nhà thì bị Ninh Hiên lấy đi rồi, cho nên ba người chỉ có thể ngồi xe buýt đi.

Còn may, có dịch vụ xe buýt công , mặc dù chờ đợi lâu hơn một chút, nhưng nó cũng thuận tiện.

Mỗi khi như lúc này, Tô Hân Nghiên thật ra có chút hoài niệm về tàu điện ngầm của đời sau.

Đi tàu điệm ngầm rất tiện, lại mau còn rẻ, hoàn cảnh tốt có điều hòa và WIFI, rảnh rỗi có thể chơi điện thoại g.i.ế.c thời gian.

Bỏ đi, hiện tại ngay cả điện thoại di động còn khó mà có được.

Cũng đừng trông cậy vào việc có thể có tàu điện ngầm.

Nói thật, từ lần trước cùng với chồng hợp lực quét sạch rác ở nơi này xong, đã thật lâu rồi Tô Hân Nghiên chưa đặt chân tới tứ hợp viện này nhìn qua.

Loading...