Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 318
Cập nhật lúc: 2024-10-13 13:58:42
Lượt xem: 29
Vừa đến thời gian tan học, Tại Tại khó có khi thành người thứ nhất lao ra ngoài.
Còn chưa kịp chạy đến cổng trường, cô bé đã nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc, tức khắc càng thêm hưng phấn mà bước chân nhanh hơn, , phóng thẳng vào vòng tay của người đàn ông vừa xuống xe.
“Bác cả, bác thật sự tới đón cháu tan học này!” Giọng nói đầy phấn khích của cô gái nhỏ mang theo nụ cười vui vẻ.
“Chúng ta đều đang đứng ở chỗ này, sao giả được nữa?”
Cố Hành sủng nịch mà sờ sờ đầu nhỏ của chaú gái, sau đó đưa cô bé đi học về: “Trở về nào, bà nội con có lẽ đã làm xong cơm ở nhà rồi đó.”
“Không đi đón anh ba nữa sao ạ?” Tại Tại nghi hoặc hỏi.
“Thằng bé nói muốn chơi cùng đồng học trong chốc lát mới về, bảo chúng ta đi trước.” Cố Hành nói.
Trường học hai anh em nhà này ở cách vách, tự nhiên anh sẽ không bao giờ tới đón đứa nhỏ lại quên đứa lớn.
Nhưng Ninh Hiên thì ngay khi biết hôm nay không cần đưa em gái về nhà, lập tức cao hứng muốn sau khi tan học đi đu đưa với bạn học một lát, cho nên cự tuyệt việc bác cả đón về.
Dù sao thì anh có xe đạp, lại lớn như vậy rồi, người trong nhà cũng không có gì mà không yên tâm, chỉ dặn dò anh đừng về quá muộn, sau đó thì mặc kệ anh.
Ninh Hiên và Tại Tại vốn đã không ưa nhau từ lâu, cũng không phản ứng gì khi nghe những lời này của anh trai.
Mà cho dù có ghét bỏ cô em gái như cô bé, thì ngày nào Ninh Hiên cũng phải thành thật đưa cô bé đi đón về, hiện tại thoát được một ngày, về sau còn có vô số ngày đang chờ anh đâu, bởi vậy ngươi ta nói có một tất sẽ có hai có ba.
Vào lúc ăn cơm tối, đề tài trên bàn cơm tự nhiên quay quanh hội đấu giá hôm nay.
Phần người lớn đang tán gẫu nhiệt tình, còn mình thì nghe xong một hồi cúi đầu không mấy quan tâm, đang nghĩ đến bức tranh mới của mình.
Ngày hôm qua sau khi học xong, giáo sư Lâm có nói với cô bé, có một cuộc thi vẽ tranh dành cho thanh thiếu niên sẽ được tổ chức gần đây, và hỏi cô bé có muốn tham gia không.
Tham gia thi đấu, đây là Tại Tại mà rất ít khi được trải nghiệm.
Trong lúc nhất thời liền nổi lên vài phần hứng thú, hơn nữa cô bé cũng muốn được thi đấu cùng với bạn cùng lứa tuổi có thể học hỏi được điều gì đó hoặc có cảm hứng nên cô bé đã chọn đăng ký tham gia cuộc thi sau khi suy nghĩ về nó.
Sơ tuyển của cuộc thi là yêu cầu các thí sinh tự gửi đến một cặp tranh, BTC mời mọi người đánh giá cao và chọn ra một nhóm tác phẩm tương đối xuất sắc để bước tiếp vào cuộc thi tiếp theo.
Vì để cho đồ đệ có đủ thời gian chuẩn bị cho cuộc thi, giáo sư Lâm chủ động cho Tại Tại nghỉ, báo cho cô bé mấy ngày kế tiếp đều không cần đi học, cứ nghỉ cho đến khi nào tác phẩm dự thi hoàn thành rồi mới tiếp tục.
Vòng sơ loại không đưa ra chủ đề rõ ràng mà chỉ yêu cầu giao tranh trước thời gian quy định.
Người khác có lẽ sẽ cảm thấy không có chủ đề khá tốt, vậy là có thể tùy tiện vẽ một bức tranh nộp lên, chọn một chủ đề họ thích để vẽ.
Dù sao không có chủ đề, làm như thế nào đều được.
Nhưng chỉ có nhân tài chân chính mới hiểu được, phần thi không có chủ đề này, mới là càng làm người ta thêm khó khăn.
Ít nhất hiện tại, vấn đề này đang làm khó Tại Tại.
Cô bé không biết nên vẽ về chủ đề gì.
Suy nghĩ một hồi, không nghĩ ra nữa, Tại Tại lựa chọn tạm thời gác chuyện này xuống, vùi đầu vào ăn cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-318.html.]
Sau khi ăn xong, theo thói quen vào buổi tối ngày nào cũng đi học vẽ tranh, nhưng bây giờ tự nhiên thói quen bị phá vỡ đành phải đi trên lầu vẽ tranh.
Những đường nét thô sơ được vẽ trên tờ giấy trắng.
Tại Tại không biết bản thân muốn vẽ gì, nên cứ thuận theo trái tim mình và vẽ một cách tùy tiện.
Coi như tùy tay vẽ linh tinh.
Nhưng bản lĩnh nhiều năm vẫn còn đó, dù có vẽ linh tinh cũng hình thành một bức tranh cụ thể
Bởi vì chỉ là phác thảo, nên những thứ được vẽ ra vẫn còn thô, nhưng hình dạng mơ họa đã được họa ra.
Cách đây một tuần, giáo sư Lâm có để cho cô bé trong vòng hai giờ vẽ một bó hoa.
Lúc ấy Tại Tại lựa chọn phác hoạ, cũng xem như là khá tình cờ.
Cô bé thông qua màu sắc khác nhau bằng cách sử dụng bút chì tạo nên các màu đậm nhạt, màu sác toàn là đen xám nhạt xám....., mỗi một cánh hoa là một thanh màu khác nhau.
Khi vừa thấy, mọi người liền sẽ cho rằng đó là một bó hoa có nhan sắc diễm lệ đa dạng về màu sắc, những bông hoa nở vô cùng xinh đẹp, tràn đầy sức sống.
Nhưng Tại Tại còn nhớ rõ, bó hoa này chỉ trong một đêm, bị tách khỏi nguồn dinh dưỡng, và bị tách khỏi thân cây, sẽ trở nên héo tàn, dần dần đi vào quỹ đạo bắt đầu khô héo, không còn đẹp lộng lẫy như ngày hôm qua nữa.
Mà giáo sư Lâm chỉ có một câu để đánh giá những bức tranh của cô bé.
“Sự lộng lẫy tươi đẹp có thừa, nhưng tình cảm thì không đủ.”
Đây không phải là một đánh giá tốt cho Tại Tại.
Bởi vì từ khi chính thức đi theo giáo sư Lâm học vẽ, Tại Tại liền dần dần phát hiện, mình có một sự nhạy bén phi thường khi phát hiện về thần vận của người khác.
Đây có lẽ là năng lực vốn có của bản thân, có lẽ là nhờ đọc Tâm Thuật cộng vào.
Mà cô bé cũng biết cách kết hợp hài hòa khi sử dụng đọc Tâm Thuật vào vẽ tranh.
Cảnh này khiến nhân vật trong bức họa của cô bé thêm phi thường sinh động, đối với người thưởng thức, cũng có một lực hấp dẫn vô hình.
Những những bức tranh đó, mỗi một bức, đều có thể làm người ta cảm nhận được tình cảm hay cảm xúc của người trong tranh, mặc kệ là biểu lộ ra ngoài, là là ở sâu trong nội tâm
.
Đúng như giáo sư Lâm đã nói, Tại Tại có thể liếc mắt một cái đã nhìn thấu nhân tâm.
Trước đó đã từng phát sinh một chuyện.
Một người bạn của giáo sư Lâm đến nhà bà làm khách, trong lúc vô tình thấy tranh của Tại Tại, tức khắc đã bị cảm xúc dạt dào của các nhân vật trong tranh và khí chất khó cưỡng của bức tranh thu hút nên đã đưa ra một mức giá rất cao ngay tại chỗ. Cho biết bản thân muốn mua bức tranh này.
Đáng tiếc bị giáo sư Lâm cự tuyệt.
Hoặc là nói, sau khi bà dò hỏi ý kiến của đồ đệ, bà đã cự tuyệt yêu cầu mua tranh của lão hữu.
Tại Tại cảm thấy kỹ năng hội họa hay là các bức tranh hiện tại của mình không được hoàn hảo, nên không nghĩ rằng những bức tranh của mình có thể đáng giá đến vậy, vì vậy cô bé đã không đồng ý bán chúng.