Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 302
Cập nhật lúc: 2024-10-13 10:05:31
Lượt xem: 35
Sân bay thủ đô.
Khi máy bay từ từ hạ cánh, đám người Tiểu Tại Tại mới vừa rời đi được ba ngày lại về tới thủ đô.
Vì thời gian visa của Cố Hành lần này cũng có hạn, nên anh không thể trì hoãn ở Trần gia thôn quá lâu.
( Lần này mình xin sửa ' thị thực ' thành ' visa ' nha. Đổi thành ' visa ' cho nó dễ hiểu hơn nha.)
Thật ra Cố Hành đã xin giấy phép cư trú dài hạn ở Trung Quốc, nhưng giấy tờ vẫy chưa được xử lý xong xuôi, cho nên sử dụng visa ngắn hạn để đi tới đi lui trong nước.
Tiểu Tại Tại sau khi xuống máy bay vẫn luôn quay đầu nhìn về phí hành khách đang xuống máy bay, chờ mong có một phép màu nào đó ba ba bé sẽ xuống máy bay.
Đáng tiếc, chuyện này không có khả năng.
Ninh Viễn Hàng có rất nhiều việc phải làm ở xưởng máy móc, khả năng trước khi kết thúc kì nghỉ hè, cũng chưa thể trở về thủ đô.
Cho nên những người trở về lần này chỉ có Cố Hành, bà Ninh, hơn nữa có cả Tiểu Tại Tại và Ninh Hiên, còn có trợ lý tiên sinh- người vẫn luôn ở trong trạng thái tàng hình.
Không có ba ba, Tiểu Tại Tại về nhà cảm thấy hơi uể oải.
Đương nhiên, điều này cũng không loại trừ nguyên nhân bé bị say xe.
Đến khi Tô Hân Nghiên tan tầm về nhà, Tiểu Tại Tại thấy mẹ, lúc này cảm xúc mới chuyển biến tốt đẹp hơn chút , chỉ là đột nhiên trở nên dính mẹ thôi.
Tô Hân Nghiên đi đến chỗ nào thì phía sau đều có thêm một cái đuôi nhỏ.
“Bây giờ mẹ muốn đi vệ sinh, sao con còn đi theo nữa vậy?” Bị con gái bám dính lòng cô tràn đầy cảm xúc bất đắc dĩ, Tô Hân Nghiên đang định tách bé ra: “Con đã làm xong bài tập hè chưa?”
“Con đều đã làm xong hết rồi ạ.”
Trong ba ngày sau khi nghỉ hè, Tiểu Tại Tại không biết bị thứ gì kích thích đã chăm chỉ làm xong hết bài tập về nhà.
Không viết không được, anh hai sẽ kiểm tra đó!
“Vậy tranh của con đâu? Vẽ xong chưa, ngày mai mẹ sẽ thu đó.” — Biện pháp này không được, Tô Hân Nghiên liền một cái cái.
Tiểu Tại Tại: “Xong hết rồi ạ.”
Không uổng phí bé lên máy bay cũng dành hết tâm tư vẽ tranh.
“Vậy con chờ mẹ ở ngoài cửa nha.” Tô Hân Nghiên không còn chiêu gì nữa, dứt khoát bất chấp tất cả, mặc kệ.
Buổi tối lúc đi ngủ, nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, Tô Hân Nghiên đứng dậy đi mở ra cửa phòng, quả nhiên thấy có một cái gối đầu ở ngoài, sau đó là vẻ mặt đáng thương của con gái cô.
“Tại Tại đã lớn rồi, phải học cách ngủ một mình, không thể đi ngủ cùng mẹ được.”
Tuy nói như vậy, Tô Hân Nghiên cuối cùng vẫn mềm lòng cho con gái vào phòng.
Nhìn vẻ mặt bé hưng phấn nhảy lên giường của cô, còn rất trẻ con mà lăn hai vòng ở phía trên, trên mặt Tô Hân Nghiên cũng lộ ra ý cười.
Thôi.
Cô tự an ủi mình rằng việc con gái cô cảm thấy có chút bất an sau khi xa ba ba bé quá lâu là điều bình thường.
Ban đêm lúc đi ngủ, Tô Hân Nghiên đột nhiên nhớ ra cái gì, đứng dậy hỏi con gái vẫn chưa ngủ: “Tại Tại ngày mai mẹ đi gặp một bà lão được không?”
“Bà nào vậy ạ?” Vẻ mặt Tiểu Tại Tại mê mang.
“Chính là bà mà luôn chỉ giáo Tại Tại vẽ tranh đó, bà ấy muốn gặp con, Tại Tại có nguyện ý đi gặp bà không?” Tô Hân Nghiên cũng không quyết định thay cho con gái, mà luôn hỏi ý kiến của bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-302.html.]
Tiểu Tại Tại không nghĩ nhiều về điều đó, ngay khi biết được giáo viên bí ẩn đã chỉ điểm cho bé bây giờ muốn gặp bé, bé lập tức gật đầu đồng ý: “Nguyện ý ạ!”
“Vậy được, bây giờ con ngủ đi, ngày mai chúng ta sang nhà bà ấy sớm nha.”
Ngày mai là thời gian làm việc ,cô chỉ có thể mời con gái đến thăm giáo sư Lâm trong nửa ngày, cho nên phải đi sớm.
*
Nhà của giáo sư Lâm gần trường đại học B.
Là một ngôi nhà hai tầng xinh đẹp.
Theo mẹ bước vào nhà của người ta, Tiểu Tại Tại đã ngửi thấy một hương thơm ngát của nhiều loại hoa.
Cô khẽ mở mắt và nhìn những bông hoa khác nhau trong sân đang đua nhau nở. Nhìn những bông hoa xinh đẹp đang tranh nhau khoa sắc ấy, bé không nhịn được "Oa" lên một tiếng.
“Những cây hoa đó đều do ta trồng đó, có đẹp không?”
Bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng nói già nua pha thêm vài phần đắc ý, dọa Tiểu Tại Tại giật mình.
Bé theo bản năng trốn ra phía sau mẹ, nhút nhát sợ sệt mà dò ra một nửa cái đầu nhỏ nhìn, lúc này mới phát hiện chủ nhân của tiếng nói ban nãy là một ông lão có gương mặt phúc hậu.
Nhớ lại lời dạy về lễ phép trước đó của mẹ, Tiểu Tại Tại dần dần đi ra phía sau mẹ, ngoan ngoãn lễ phép chào hỏi: “Cháu chào ông ạ.”
“Ông cũng chào người bạn nhỏ nha, vừa rồi đã dọa cháu rồi, xin lỗi cháu nha.”
Nhìn ra được, tính tình của ông lão này khá tốt, là người rất hòa thuận, ngay cả việc xin lỗi trẻ nhỏ cũng rất chân thành.
Điều này đã làm hảo cảm của Tiểu Tại Tại đối với ông tăng lên rất nhiều.
Nhịn không được lại đi phía trước hỏi thăm tiếp: “Những bông hoa đó đều do ông trồng sao? Thật là lợi hại a!”
Ông lão thích nhất là nghe người khác khen hoa ông tỉ mỉ chăm sóc, lúc này nghe thấy cô bạn nhỏ trước mặt chân thành khích lệ, ý cười càng sâu.
“Cháu có hứng thú với trồng cây hay không, ông có thể dạy cháu cách trồng hoa và chăm sóc hoa.”
Sau đó một già một trẻ không thể hiểu được cùng nhau ngồi thảo luận về việc trồng hoa, bỏ quên luôn Tô Hân Nghiên ở bên cạnh.
“……”
“Đừng để ý đến bọn họ, lão già này khó có khi gặp được người chịu cùng ông ấy thỏa luận về hoa, có lẽ chốc nữa sẽ thả người thôi.”
Một giọng nữ trưởng thành hơi nghiêm túc truyền đến, hóa ra giáo sư Lâm từ trong phòng đi ra từ lúc nào.
“Đi thôi, chúng ta đi vào phòng uống ly trà.”
Bà mời Tô Hân Nghiên vào nhà chính, và pha một ấm trà cho cô , sau đó ra dáng chuẩn bị một cuộc nói chuyện nghiêm túc.
"Giáo sư Lâm..."
Tô Hân Nghiên vừa mới mở miệng, đã bị giáo sư Lâm ngăn lại.
“Trước kia tôi đã hỏi qua em rồi, tôi cho rằng con gái cuả em rất có thiên phú về hội họa, muốn thu bé làm đồ đệ, không biết em có ý kiến như thế nào?”
Để nhận một đứa trẻ làm học sinh, giáo sư Lâm cảm thấy phải hỏi ý kiến phụ huynh của đứa trẻ đó trước.
Nhưng quan điểm của Tô Hân Nghiên lại tương phản với bà.
“Xin lỗi giáo sư Lâm.”