Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 293
Cập nhật lúc: 2024-10-12 17:46:12
Lượt xem: 38
Tiểu Tại Tại không thèm để ý đến câu nói của anh ba, bé còn đang lo việc muốn tuyên bố tin mừng này cho moị người biết,
“Oa! Lợi hại như vậy?”
Ninh Hiên cảm thấy biểu tình này của mình thật sự rất là giả dối.
Nhưng không sao cả, có thể lừa em gái cậu vui vẻ là được.
Quả nhiên, nghe thấy cậu khích lệ, Tiểu Tại Tại vui sướng mà bưng kín khuôn mặt nhỏ, còn cố ý quay đầu đi theo Cố Diệp Chu cầu khen ngợi.
“Anh Cố, em có lợi hại không?”
“Lợi hại.” Cố Diệp Chu cười nhẹ gật đầu.
Bởi vì tin tức tốt này, trên đường trở về Tiểu Tại Tại đều ngân nga câu hát, hiển nhiên tâm tình của bé giờ đây rất tốt.
Về đến nhà, bé giống như một con gà con kiêu ngạo, ngẩng đầu nhỏ, bước hai chân ngắn nhỏ đi khắp nơi tìm người chia sẻ tin tức mình sắp nhảy lớp.
Người lớn không khỏi phì cười khi nhìn vẻ ngoài nhỏ nhắn đáng yêu của bé, có lẽ Tại Tại cũng không phát hiện ra bộ dáng bây giờ của bản thân hài hước thế nào đâu.
Tới buổi tối, Tô Hân Nghiên còn cố làm một bữa toàn thịt cho con gái, để khen thưởng bé một phen.
Tiểu Tại Tại ăn đến mức rung đùi đắc ý, giống như một tiểu ngốc tử.
Trên bàn cơm, các thành viên ninh gia đang bàn về việc nên trải qua kỳ nghỉ hè này như thế nào.
Ninh Viễn Hàng nói: "Những kỹ thuật viên đó vẫn ở đây. Nên anh vẫn phải đi làm việc. Chính vì vậy mà hè này anh không cần quay lại xưởng sản xuất máy móc, nhưng có lẽ anh cần phải theo dõi một số công việc và thương lượng với nhà máy sản xuất máy móc trên phía thủ đô để xem họ có làm được không. Cơ hội hợp tác là gì? "
Cho nên đối với anh kì nghỉ hè này không nhẹ nhàng chút nào.
Nhưng đây cũng là chuyện phải làm, rốt cuộc anh cũng không thể nhận tiền mà không làm gì.
Bà Ninh và Tô Hân Nghiên đều hiểu rõ vấn đề này.
Tô Hân Nghiên cũng có kế hoạch cho kỳ nghỉ hè của mình.
“Em cũng đã liên hệ với một trong những NXB mà trước kia em đã hợp tác từ lâu. Em đang định đi thực tập ngắn hạn ở đó ngay sau khi kỳ thi cuối kì kết thúc ở đây. Nói cho cùng, nếu chỉ học mỗi ở trên giấy không cũng chưa đủ, cần phải thực hành mới vẹn toàn. "
Vừa lúc có một nhà nhà xuất bản trước đây cô từng hợp tác đang ở thủ đô, hơn nữa cách Ninh gia không tính rất xa, cho nên mỗi ngày cô đều có thể ra cửa đi làm cũng tiện hơn.
Một nhà xuất bản kia kỳ thật cũng biết được Tô Hân Nghiên thi đậu khoa tiếng Trung ở trường đại học B, hơn nữa hai bên đã từng trường kỳ hợp tác, lúc này mới nguyện ý tiếp thu một thực tập sinh ngắn hạn này.
Nếu không, ai đủ ăn thì lại thuê thực tập sinh chỉ làm hai tháng đến gây rối?
Trừ bỏ Tiểu Tại Tại, không ai chú ý tới.
Ninh Hàn vốn dĩ đang do dự nhưng khi nghe đến câu ‘ nếu chỉ học mỗi ở trên giấy không cũng chưa đủ, cần phải thực hành mới vẹn toàn ’ của mẹ mà kiên định hơn với lựa chọn của bản thân.
“Ba mẹ, bà nội.” Anh có chút khẩn trương, đôi tay không tự giác nắm chặt lại với nhau, nhưng vẫn là lấy hết can đảm nói ra ý nghĩ của bản thân: “Mọi người có thể cho con mượn hai trăm đồng được không, con muốn đi Quảng Thành nhìn thử xem.”
Vừa nghe lời này, trong nhà tất cả mọi người kinh ngạc mà nhìn Ninh Hàn.
Bao gồm cả Ninh Hàng ở bên trong.
Hiển nhiên, người thân với anh cả nhất như anh cũng không biết tự bao giờ anh cả có quyết định này.
Mà những người khác cũng không giống nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-293.html.]
Tô Hân Nghiên kinh ngạc cộng thêm vài phần hiểu rõ.
Nếu cô nhớ không lầm nói, đợt cải cách mở ra hẳn sẽ diễn ra vào năm nay.
Mà ngay cả khi còn trẻ, thậm chí chỉ là một thiếu niên, ý thức về sự thay đổi của xu hướng kinh tế trong nước của Ninh Hàn là một điều đáng kinh ngạc, quả thực không hổ là đại lão trong tương lai.
Có lẽ thằng bé đã cảm thấy có chuyện gì đó sắp diễn ra nên muốn đi điều tra?
“Anh cả muốn đi chơi sao?” Ninh Hiên chỉ nghĩ đơn giản anh cả muốn đi thành phố khác chơi.
Tuy rằng hiện tại người ra cửa du lịch không nhiều lắm, nhưng thật ra vẫn có một ít.
“Không phải đâu.” Tiểu Tại Tại phản bác anh ba.
Bé có thể nhìn ra anh cả không phải muốn đơn giản như vậy.
“Vậy em nói anh cả định làm gì?” Ninh Hiên không phục mà muốn nghe em gái giải thích, kết quả lại nhận được một câu đúng lý hợp tình: “Không biết.”
Tiểu Tại Tại quả thật đúng là không biết.
Bởi vì bé chỉ có thể từ trên mặt anh cả đọc ra một ít tâm tư hỗn độn, cũng không rõ ràng mạch lạc, cho nên căn bản bé cũng không nhận được một đáp án cụ thể.
Hiển nhiên, Ninh Hàn đối với việc bản thân muốn đi Quảng Thành làm gì, cũng không có quá nhiều manh mối, anh chỉ làm theo trực giác muốn đi mà thôi.
Khó có khi con trai cả đưa ra yêu cầu của bản thân, Ninh Viễn Hàng nghiêm túc tự hỏi qua, quyết định đáp ứng anh.
Bởi vì anh phát hiện bản thân cũng không có lý do cự tuyệt.
Sợ con trai một mình ra ngoài không an toàn?
Nhìn cái thân hình cao to khỏe mạnh kia của con trai, nhớ tới việc thằng bé cũng đã từng theo mình học không ít cách phòng thân, chỉ với giá trị vũ lực bây giờ của thằng bé, một mình một mình đấu với năm sáu tráng hán đều không thành vấn đề.
Khiêu khích hắn, hẳn là những người khác không an phận.
Sợ con trai cầm tiền tiêu lung tung ở bên ngoài?
Không có khả năng.
Ninh Viễn Hàng hiểu rõ, tâm trí của con trai cả của anh rất thành thục, ý chí kiên định, đủ thông minh cơ linh, sẽ không dễ dàng khuất phục dưới sự dụ hoặc linh tinh ở bên ngoài.
Cho nên nếu con muốn đi, thì cho thằng bé đi thôi.
“Ăn xong vào phòng ba ba lấy tiền.”
Tất cả tiền của anh đều ở trong tay vợ, muốn lấy thì tất nhiên phải vào phòng của hai vợ chồng.
“Cảm ơn ba!” Không nghĩ tới ý kiến của bản thân có thể được đồng ý ngay lập tức, Ninh Hàn tức khắc vui mừng khôn xiết.
Nếu không phải đang ăn cơm, hiện tại anh xác định đã vui mừng nhảy cẫng lên.
Dù vậy, trong thời gian tiếp theo, nụ cười trên mặt anh chưa từng tắt đi.
“Tiểu Hàng thì sao, nghỉ hè con muốn làm gì?”
Tô Hân Nghiên nhìn về phía người duy nhất không nói ra kết hoạch trong kì nghỉ hề.
Ninh Hàng chính xác nhặt ra một loại rau trong đống thịt, nhỏ giọng nói: "Học."