Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 288
Cập nhật lúc: 2024-10-12 17:44:26
Lượt xem: 40
Vừa lúc mấy ngày nay Ninh Viễn Hàng có thể dựa vào danh nghĩa ' hướng dẫn viên ' do anh trai cấp có thể không cần phải về trường, anh tìm xem người quen, ngày mai là có thể đi giúp anh cả chuyển tên bất động sản.
Nghe thấy lời tự nhiên của em trai mình, đáy lòng Cố Hành không khỏi xem trọng nhân phẩm và tính cách của em trai.
Nói một câu thật sự, hai anh em đã xa cách nhiều năm như vậy rồi, bọn họ căn bản chỉ là những người xa lạ có quan hệ huyết thống gần gũi nhất.
Đi theo mẹ, Cố Hành vẫn có sự thân thiết do ký ức tuổi thơ mang lại.
Nhưng với em trai, anh hoàn toàn xa lạ.
Vì vậy, dù không thể hiện ra ngoài mặt nhưng trên thực tế, hai anh em đang từ từ khám phá tính cách của nhau, thân thiết với nhau hơn từng chút một, cố gắng tìm cách hòa hợp nhất.
Mọi người đều là bậc thầy trong việc nhìn người.
Sau khi xác nhận rằng tính cách của cả hai bên đều ổn và về cơ bản là đáng tin cậy, hai anh em có vẻ rất hòa hợp khi giao tiếp.
Cho đến khi Cố Hành chuẩn bị rời đi, Ninh Viễn Hàng còn tự mình đứng dậy đưa tiễn anh.
Đi đến trước cửa, trợ lý tiên sinh đã khởi động xe đang chờ.
“Anh……”
Mắt thấy Cố Hành sắp ngồi trên xe, Ninh Viễn Hàng đột nhiên gọi anh trai lại.
“Chuyện gì?” Cố Hành quay đầu lại.
“Nếu gần đây anh phát hiện bên người thường hay có người kì quái lui tới, coi như không thấy gì đi, bọn họ sẽ không làm chuyện gì có hại đến anh.”
Thì ra là Ninh Viễn Hàng nhớ ra lúc trước không biết thân phận của anh cả, coi anh như đối tượng khả nghi và đặc biệt nhờ người điều tra chi tiết.
Một khi cuộc điều tra bắt đầu, không thể dừng lại.
Nhưng anh có thể nhắc nhở anh trai một chút, cho thấy những người đó là người của anh, đồng thời cũng bảo đối phương không cần hiểu lầm, bọn họ cũng không ác ý.
“Được.” Cố Hành gật đầu, ngay sau đó xoay người lên xe.
Xe chậm rãi khởi động, cho đến khi rời xa tầm mắt của em trai, Cố Hành mới phân phó: “Thông tri xuống dưới, bảo bọn họ thu liễm một chút, không cần phải xen vào mấy người đang ngầm điều tra đó.”
“Dạ.” Trợ lý lên tiếng, tính toán trở về liền lập tức đem Cố tiên sinh phân phó thông tri đi xuống.
Thật ra Cố tiên sinh là một thương nhân đứng đắn, lần này về nước với mong muốn thuần túy nhất để giúp đỡ quê hương, nên bọn họ cũng không sợ những điều tra của những người đó.
Chỉ là Cố tiên sinh ngại phiền, cố ý kêu người chặn lại bọn họ, nhưng bây giờ mới biết đó là người do em trai mình phái tới nên cũng không quan tâm.
Ngay khi nhận ra người thân, Cố tiên sinh đã bắt đầu có tính cách bênh vực người của mình, về sau……
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-288.html.]
Trợ lý cảm thấy bản thân về sau đối với lão phu nhân mới nhận chức, cùng cả nhà em trai chủ tịch khách khí cung kính hơn một chút.
*
“Bác cả đã trở lại?”
Ngay khi hai anh em Ninh Hàn và Ninh Hàng về nhà vào cuối tuần, nghe được tin tức chấn động, không khỏi nhíu mày.
“Không phải là kẻ lừa đảo đi?” Ninh Hàn nghĩ sao nói vậy, không nhịn được buột ra mấy câu trong đầu, liền bị người bà luôn yêu mình cốc vào đầu…
Bà Ninh quá lùn, chỉ có thể đánh tới bả vai của cháu trai.
“Nói bừa cái gì hả? Đây chính là con trai ruột của bà nội, sao bà có thể nhận sai được?”
“Không hẳn là đúng. Gần đây có không ít kẻ dối trá chuyên lừa gạt người già.” Ninh Hàn nói nhỏ, bắt gặp ánh mắt tức giận của bà nội, lập tức cúi người xuống, ngoan ngoãn đưa đầu ra để bà nội dễ cốc hơn và cũng để chịu đòn.
Bà Ninh cũng không khách khí với tên cháu mất dạy này, lập tức xuống tay cho anh hai cái, cho đến khi đánh Ninh Hàn “Ai u ai u……” kêu thảm thiết.
Đương nhiên, là giả rồi.
Ninh Hàn đã trưởng thành cao 1,82 m ngày thường còn rất yêu thích các môn thể thao vận động, bóng rổ, bơi lội, bóng đá, chạy bộ, cái gì đều chơi, một thân cơ bắp cuồn cuộn, da dày thịt béo, cao to khỏe mạnh.
Mà chỉ với chút sức lực của của bà Ninh, mà bà còn cố ý thu lực, căn bản đánh không đau.
Đánh xong cháu trai cả, bà Ninh lúc này mới có vẻ mặt căng thẳng kể lại câu chuyện cảm động về ngày đoàn tụ của mẹ con họ.
Đương nhiên, phải nhấn mạnh người bác cả này là thật! Người thật hàng thật! Phi thường thật! Bà không nhận sai!
“Bà đối với việc này oán niệm bao nhiêu vậy?”
Trong lúc vô tình đi ngang qua, Tô Hân Nghiên nhìn thấy bộ dáng này của mẹ chồng, không khỏi dở khóc dở cười mà phun trào.
“Hừ!” bà Ninh trừng mắt liếc mắt nhìn cháu trai cả một cái, bà còn chưa nguôi giận đâu.
“Đến, sau khi bà nội có con trai lớn rồi, liền bỏ quên luôn người cháu trai lớn yêu thương giúp đỡ bà nhất.” Ninh Hàn cố ý rung đùi đắc ý mà cảm thán, giở trò trêu bà nội.
Quả nhiên, bà Ninh căn bản không kiên trì bao lâu, đã bị cháu trai cả trêu cho nhịn không được phì cười, lại ngứa tay đánh cho tên mất dạy này thêm cái nữa: “Lớn như vậy rồi, sao còn bướng bỉnh như vậy hả?”
“Không phải cháu luôn là đứa cháu trai bé bỏng trong mắt bà nội sao.”
Ninh Hàn mười sáu tuổi thể hiện đầy đủ sự sống động, hoạt bát mà một thanh niên cùng tuổi cần phải có, so với em trai Ninh Hàng lạnh lùng trầm lặng bên cạnh, anh dường như tạo cho người ta cảm giác đây mới là em trai.
Ninh Hàng đối với việc đột nhiên có thêm một bác cả cũng không có cảm giác gì, chỉ là trong nhà nhiều thêm một thân thích mà thôi, nhiều lắm quan hệ huyết thống theo chân bọn họ thân cận hơn một chút.
Ở trong mắt của anh, thay vì để ý tới chuyện này, còn không bằng việc đọc thêm vài quyển sách về vật lý học vậy.
(Má suy nghĩ của học thần , người thường như tui không hiểu nổi...)