Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 287
Cập nhật lúc: 2024-10-12 17:44:10
Lượt xem: 33
Bởi vì trong nhà có khách nhân quan trọng, chẳng sợ thời gian cấp bách, Tô Hân Nghiên và Ninh Viễn Hàng vẫn hợp lực làm một bàn đồ ăn thịnh soạn.
Tô Hân Nghiên có chút lo lắng khi mời mọi người ăn cơm, dù sao thì anh cả của chồng cô đã sống ở nước ngoài lâu rồi, không biết có còn thích ứng được với khẩu vị đồ ăn Trung Quốc hay không.
Nhưng sự thật chứng minh, mỹ thực Trung Hoa, không ai có thể không bị chinh phục!
Hơn nữa tay nghề của Tô Hân Nghiên cũng xác thật không tồi, cho nên bữa ăn này được các vị khách và chủ nhà rất thích.
Gần như tất cả các món ăn trên bàn đều bị anh em Ninh Viễn Hàng cùng Cố Hành càn quét không còn gì.
Lượng cơm của hai đại nam nhân lớn, lượng cơm của những người khác kém hơn, rất nhanh liền ăn no xuống sân khấu.
Tiểu Tại Tại không thức dậy trong suốt quá trình, và ngay cả sự cám dỗ về mùi vị độ ngon cũng không có tác dụng với bé.
Vẫn luôn nằm ở trong lòng n.g.ự.c bác cả ngủ đến đến mức còn gáy khò khè, có thể thấy được bé thật sự rất mệt.
Thời điểm vừa mới bắt đầu ăn cơm, Tô Hân Nghiên còn muốn ôm con gái ra khỏi lồng ngực bác cả, nhưng bị Cố Hành ngăn cản, anh lo lắng bé con bị đánh thức sẽ khóc.
Cho nên trong toàn bộ quá trình Cố Hành ăn cơm, vẫn luôn duy trì một tay ôm bé con, một tay gắp đồ ăn, vô thức làm người ta ảo giác rằng đây là ba ba đang ôm con gái.
Tuy rằng là lần đầu tiên, nhưng Cố Hành cũng làm ra dáng ra hình.
Sau khi ăn xong, bà Ninh thuận lý thành chương mà muốn con trai lớn ở lại.
Người một nhà vừa mới gặp lại, bà căn bản không thích để con trai lớn rời khỏi tâm mắt của mình.
Đáng tiếc chính là, Cố Hành còn có công việc, không thể luôn lưu tại Ninh gia.
“Vậy con ngồi đây một lát đi, mẹ có đồ muốn đưa cho con.”
Bà Ninh bắt con trai lớn ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, một mình bước nhanh vào phòng.
“Mẹ chậm một chút!”
Nếu không phải trong lòng n.g.ự.c còn ôm bé con, Cố Hành thật sự muốn xông lên đỡ lấy mẹ.
Sao lại có người đã nhiều tuổi như vậy rồi, còn lỗ mãng như vậy?
“Anh cả, anh đưa Tại Tại cho em ôm đi.” Tô Hân Nghiên lại đây dự định ôm con gái đi trên lầu ngủ, hơn nữa tiểu gia hỏa còn chưa tắm rửa, cô cũng nên lau người cho con bé.
“Được.” Mẹ con bé muốn ôm con, Cố Hành cũng không có đạo lý không cho.
Anh thật cẩn thận mà đưa Tiểu Tại Tại chuyển đến trong lòng n.g.ự.c mẹ bé, nhưng có thể là đã nhận ra hoàn cảnh chuyển biến, hoặc do động tác của người lớn quá mức, khiến bé thức giấc.
Tiểu Tại Tại nức nở một tiếng, ở trong lòng n.g.ự.c mẹ mở bừng mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-287.html.]
“Đói……”
Một giấc ngủ dậy, bé liền cảm thấy bụng nhỏ đã bị đói bẹp.
“Còn biết đói a, vừa rồi kêu con dậy ăn cơm cũng không thấy con tỉnh?” Tô Hân Nghiên buồn cười nhéo cái mũi nhỏ của con gái, đặt con xuống dưới, nhẹ nhàng hướng trên lầu đẩy đẩy: “Con đi tắm rửa trước đi, mẹ đi nấu cho con chén mì.”
Đồ ăn khẳng định là đã không còn, vừa mới bị ăn sạch, chỉ có thể một lần nữa nấu đồ ăn mới cho con gái.
“Muốn thêm thịt, ít rau đi nha.”
Tiểu Tại Tại không phản đối việc ăn mì, nhưng khẳng định muốn ăn thịt, đương nhiên nếu có thể không có rau thì càng tốt.
“…… biết rồi.” Tô Hân Nghiên lên tiếng.
Không có rau là chuyện không có khả năng, trẻ con không ăn rau củ thì sao được?
Thật ra bữa tối vẫn còn lại chút đồ ăn, là một nồi canh xương sườn.
Đây là Tô Hân Nghiên cố ý lưu lại, nếu con gái có tỉnh lại cũng nấu được cho bé chén mì.
Lúc này vừa lúc dùng tới.
Cô ở trong phòng bếp nấu mì cho con gái, trong phòng khách là một hồi đánh giằng co của hai mẹ con.
Thì ra là bà Ninh đi vào trong phòng lấy ra khế nhà mà trước đó ông Ninh cố ý lưu lại cho ba mẹ con, tính toán để lại nhà lớn ở quê cho con trai cả.
“Cái này con cầm, chờ ngày mai, bảo em trai con mang đi đổi tên.”
Bởi vì quan hệ của Ninh Viễn Hàng dùng để lấy lại nhà, cho nên hiện tại ba căn nhà đều viết tên Ninh Viễn Hàng, bây giờ bà nội Ninh muốn trả lại một bộ cho con trai cả, bà đương nhiên phải nhờ con trai nhỏ đưa con trai lớn đến văn phòng bất động sản để chuyển tài sản cùng nhau.
“Mẹ , mẹ làm gì vậy? Chỗ này là của em trai, sao con có thể lấy được?” Cố Hành cảm thấy tài sản tư nhân của mình khá nhiều, cũng không cần lại lấy tài sản trong nhà.
Không phải chướng mắt, mà là không cần thiết.
“Cái gì là đồ của em trai? Năm đó ba con trước khi c.h.ế.t đã nói rõ rành mạch, con là con trai cả, nhà lớn phải do con kế thừa!” Bà Ninh nhăn mặt, không cao hứng.
“Anh, đúng là năm đó ba ba đã nói như vậy.”
Ninh Viễn Hàng cũng lại đây hát đệm.
Thật ra anh không chính tai nghe thấy di chúc của ba ba, rốt cuộc năm đó anh quá nhỏ, ba mẹ cũng không nói với anh điều này, nhưng chuyện này cũng chả ảnh hưởng gì tới việc anh cố gắng thuyết phục anh trai nhận lấy tài sản mà ba mẹ để lại.
Ninh Viễn Hàng sẽ không bao giờ tham lam đồ của anh trai, không thể nói bởi vì anh trai có rất nhiều tiền mà anh có thể lấy, trên đời không có loại đạo lý này.
Cả hai mẹ con đều ra trận, tuy là Cố Hành đã quen mạnh mẽ và không thể chịu được sự tấn công này nên cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý chấp nhận.