Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 280

Cập nhật lúc: 2024-10-12 17:41:53
Lượt xem: 14

Ninh Viễn Hàng đứng ở phía sau giáo sư phụ trách an bài công tác tiếp đãi.

Ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía ngoài cổng trường, an tĩnh chờ đợi sứ đoàn Hoa Kiều đến.

Không biết vì sao, hôm nay, cảm xúc của anh có chút phấn khởi không ngọn nguồn, tim đập rất nhanh, như thể một sự tồn tại được mong đợi từ lâu sắp đến.

Tô Hân Nghiên thì đứng đối diện với Ninh Viễn Hàng.

Tuy rằng mặt ngoài của người đàn ông này ngụy trang khá tốt, nhưng một vài động tác nhỏ lại không thể gạt được người bên gối như cô.

Cô nhìn ra được, cảm xúc của đối phương ẩn ẩn có chút lo âu.

Anh làm sao vậy?

Nhìn thấy ánh mắt của chồng nhìn về phiá bản thân, Tô Hân Nghiên lập tức vứt cho anh một ánh mắt dò hỏi.

Không có việc gì.

Ninh Viễn Hàng khẽ lắc đầu, ý bảo vợ không cần lo lắng.

Mặc dù nói như vậy, nhưng Tô Hân Nghiên vẫn có chút không yên lòng, nhưng cô chưa kịp làm gì tiếp theo, xe của sứ đoàn Hoa Kiều đã tới.

Một đoàn xe nối tiếp nhau đi tới, ước chừng có khoảng mười mấy chiếc xe.

Trong đó có một bộ phận xe dành cho nhân viên lễ tân chính thức của nhà nước Trung Quốc, bảy xe ở giữa, bao quanh phía trước và phía sau, là xe dành cho các thành viên của sứ đoàn Hoa Kiều.

Nghe nói những chiếc xe này được đưa từ nước ngoài về trên những chiếc chuyên cơ lớn, cùng với một dòng xe hoàn toàn mới.

Sau khi chuyến công tác của sứ đoàn Hoa Kiều đến Trung Quốc kết thúc, tất cả những chiếc xe và dây chuyền sản xuất này sẽ được tặng miễn phí cho đất nước.

Không thể không nói, phần lễ vật này, thật sự rất hào phòng.

Cũng đơn giản cũng thể hiện sức mạnh kinh doanh ở nước ngoài và giá trị của mình đối với đất nước một cách đơn giản và rõ ràng.

Đồng thời, còn có tràn đầy thành ý.

Quốc gia tuy rằng không nhất định sẽ bị đại lễ của đối phương làm đả động, nhưng bọn họ cảm nhận được tình yêu nước của sứ đoàn Hoa Kiều này, biết bọn họ thật lòng muốn giúp đỡ Tổ quốc.

Cho nên, bọn họ tự nhiên cũng phải có qua có lại, hồi báo lại cho đối phương.

Với tư cách tiếp tân lần này, cô được coi là người trong cuộc, Tô Hân Nghiêm cũng biết từ giáo sư của bọn họ, kỳ thật những đại lễ trên đều do một người tặng.

Mà người kia, là một nhân vật truyền kì lấy thân phận người Hoa, ở nước ngoài dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.

Người đó kiểm soát một đế chế kinh doanh cực kỳ khổng lồ, liên quan đến nhiều ngành công nghiệp khác nhau, chăm sóc y tế, thiết bị, thực phẩm ... đều có mặt ở mọi khía cạnh.

Ngoài giới kinh doanh, trong các lĩnh vực khác hắn cũng vô cùng mạnh mẽ, người khác không dám dễ dàng khiêu khích hắn.

Nhân vật như vậy, đặt vào đời sau, vậy đã thuộc vào cấp bậc đãi lão truyền kì, khiến cho người ta phải ngước nhìn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-280.html.]

Tô Hân Nghiên không nghĩ tới bản thân vào một ngày kia, lại có thể được tiếp xúc với nhân vật ở khoảng cách gần như vậy, trong lòng có chút phấn chấn.

Cô đột nhiên hiểu được ngọn nguồn cảm xúc vừa rồi của chồng.

Hiện tại tâm tình của anh khẳng định cũng giống với cô?

Cũng không biết bản thân bị vợ hiểu lầm, Ninh Viễn Hàng khẽ nheo mắt khi nhìn thấy những chiếc xe màu đen gần như giống hệt với chiếc xe quen thuộc kia.

Sao tự nhiên anh lại cảm thấy chiếc xe này có chút quen mắt?

Dường như mấy ngày này, anh cũng đã từng xem thấy ở đâu.

Là ảo giác sao?

Không! Khẳng định không phải!

Ninh Viễn Hàng luôn tin tưởng vào khả năng ghi nhớ của mình, anh là bộ đội đặc chủng được huấn luyện một cách chuyên môn, tuy nói là không thể đạt đến cảnh giới chỉ cần nhìn qua là nhớ cả đời, nhưng chỉ cần là đồ vật anh đã từng liếc mắt nhìn một lần, chẳng sợ chỉ là một giây thôi, vào lần tiếp theo, anh cũng nhất định có thể nhanh chóng phân biệt ra.

Cho nên trong giây tiếp theo, anh liền nhớ lại lai lịch của chiếc ô tô này.

—— là chiếc xe thường hay đi lại ở phụ cận nhà anh!

Cho nên đối phương là thành viên của sứ đoàn Hoa Kiều?

Trong lòng Ninh Viễn Hàng rùng mình, gần như ngay lập tức cảm thấy rằng mình nên tận dụng cơ hội tiếp đón này để quan sát cẩn thận xem có người khả nghi nào trong sứ đoàn Hoa Kiều đó không.

Nghe thấy thanh âm cửa xe mở ra, Ninh Viễn Hàng lập tức ngẩng đầu, hướng đôi mắt sắc bén của mình, nhưng lại sững sờ khi nhìn thấy người đàn ông xuống xe.

“Ba!”

Chỉ thấy một người đàn ông trước mặt anh tuấn nhã từ trên xe bước xuống, anh ta mặc một bộ vest đen được cắt tỉa cẩn thận, kiểu tóc chải chuốt tỉ mỉ, đeo một cặp kính gọng vàng nghiêm chỉnh, càng thêm một chút sang trọng và nghiêm túc với anh ta.

Người nãy đã có nhiều tuổi, nhưng dung mạo vẫn như cũ tuấn lãng phi phàm, năm tháng dường như dành cho anh ta một sự ưu đãi hậu hĩnh, những gì bị thời gian làm trôi đi chỉ càng làm tăng mị lực thành thục ổn trọng, cùng sự trầm lặng và khí thế phi phàm, khiến cho người ta sinh ra cảm giác sợ hãi.

Nhưng bất luận đối phương có khí thế phi phàm như thế nào, nhưng với diện mạo đó, dừng ở trong mắt Ninh Viễn Hàng, đều khiến anh nhớ lại một người đàn ông mà anh kính trọng nhất.

—— ba ba của anh!

Giống hệt!

Giờ này khắc này, đáy lòng anh cũng chỉ dư lại duy nhất một ý niệm này.

Người đàn ông trước mắt này, dường như có bảy / tám phần tương tự với người ba đã mất cách đây nhiều năm cuả anh, không chỉ là dung mạo và thần sắc, còn có cả khí chất nho nhã kia nữa, cũng đều giống hệt với ba.

Khi lần đầu tiên nhìn thấy đối phương, Ninh Viễn Hàng thiếu chút nữa tưởng rằng ba ba một lần nữa sống lại.

Nhưng anh biết đó không có khả năng.

Như vậy……

Đáy lòng anh đột nhiên hiện ra một suy đoán lớn mật lại điên cuồng.

Loading...