Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 266
Cập nhật lúc: 2024-10-12 10:03:30
Lượt xem: 49
Tiểu Tại Tại không quan tâm đến mấy câu oán giận của anh ba, mà hướng mắt nhìn Cố Diệp Chu : “Anh Cố sẽ cùng tụi em về nhà sao?”
Cái tin tức này là bé biết được từ trên mặt anh ba nhà mình.
Nhưng suy nghĩ này chỉ lướt qua trong đầu Ninh Hiên , quá nhanh, Tiểu Tại Tại không thể thấy rõ ràng, dứt khoát liền tự mình đi hỏi.
“Ừm.” Cố Diệp Chu gật đầu, nói: “Trong khoảng thời gian này đành phải nhờ mọi người chiếu cố.”
Tiểu Tại Tại nghiêng đầu.
Bé còn chưa kịp hiểu câu này của anh Cố là có ý gì thì đã thấy anh ba của mình vô tư đặt tay lên vai Cố Diệp Chu rồi cười nói: "Mấy ngày này Cố Diệp Chu sẽ ăn cơm nhà chúng ta."
Hóa ra Viện Nghiên cứu Trung ương đang tập trung toàn bộ cán bộ nghiên cứu để phát triển một dự án rất quan trọng, dự án này sẽ mất nhiều thời gian để hoàn thành, và cũng phải mất ít nhất ba tháng để bắt đầu, và khó có thể nói khi nào sẽ chấm dứt.
Trong thời gian nghiên cứu và phát triển, để bảo mật, nhân viên nghiên cứu và phát triển chính về cơ bản chỉ có thể ở trong viện nghiên cứu để ăn và ở, không thể về nhà.
Cho nên, ông Cố lo lắng cháu trai ở nhà một mình không có ai chăm sóc, sau khi suy nghĩ một lúc lâu cuối cùng ông đã mang theo một đống quà và tiền và phiếu chạy đến Ninh gia, nhờ bà Ninh trong khoảng thời gan này chăm sóc cháu trai hộ.
Cũng không cần phải chăm sóc như thế nào, chỉ cần hằng ngày vào lúc ăn cơm liền cho cậu thêm một cái bát và một đôi đũa là được.
Buổi tối Cố Diệp Chu sẽ tự về Cố gia ngủ, sẽ không quấy rầy đến Ninh gia.
Thật ra ông Cố chỉ lo không có ai nấu cơm cho cháu trai.
Tuy rằng Cố Diệp Chu cũng biết nấu cơm, nhưng hiện tại là thời điểm quan trọng nhất để quyết định công sức học tập của cả thời gian học Sơ trung, nên vì tiện có lẽ Cố Diệp Chu chỉ làm một vài món đơn gian lừa gạt cái bụng cho xong chuyện.
Không đói c.h.ế.t là được rồi.
Ông Cố đương nhiên không muốn để cháu trai tự đạp hư cơ thể mình như vậy, vốn tuổi thơ đã phải theo ông xuống nông thôn chịu khổ, không có đạo lý nào đã trở về còn phải tiếp tục chịu khổ.
Hơn nữa thiếu niên tuổi dậy thì, là giai đoạn tăng trưởng nhanh nhất, thiếu dinh dưỡng sao được?
Cho nên sau một lúc suy nghĩ ông vẫn xách theo một đống đồ đứng trước cửa Ninh gia.
Mà cũng thật đáng buồn khi cả một thủ đô lớn như vậy, cuối cùng chỉ có mỗi người Ninh mà ông có thể tin tưởng để tin tưởng giao cháu trai của mình nhờ họ chăm sóc.
Quan hệ của hai nhà , thậm chí còn không tốt đến mức đó.
Tiểu Tại Tại ngồi ở trên ghế sau xe Ninh Hiên, nghe anh trai nói tiền căn hậu quả của chuyện này.
Bé cũng không hề có phản ứng gì trước việc sắp tới gia đình mình lúc ăn cơm sẽ có thêm một người ngoài, thậm chí nếu có thì bé cũng chỉ thấy vui thôi.
Bởi vì bé rất thích Cố Diệp Chu, rốt cuộc người này rất đẹp.
Cho nên để Cố Diệp Chu tới nhà bé ăn cơm, Tiểu Tại Tại cũng rất vui.
“Anh Cố thích ăn cái gì nhất vậy? Sau khi về nhà để em nói với bà nội làm vào buổi tối nha.”
Tiểu Tại Tại nghiêm túc mà dò hỏi sở thích của Cố Diệp Chu, bé cảm thấy bố mẹ không có nhà vậy bé chính là một chủ nhân nhỏ trong nhà rồi, nên phải có trách nhiệm chiếu cố khẩu vị cùng tâm tình của khách nhân thật tốt.
“Cảm ơn, anh ăn cái gì đều được.” Cố Diệp Chu nói.
Trên thực tế, chính bản thân cậu cũng không biết bản thân thích ăn cái gì.
Ở trước kia cuộc sống hai ông cháu sống nương tựa vào nhau ở chuồng bò, Chỉ mỗi việc lấp đầy bụng thôi đã là một hi vọng xa vời, có đồ ăn đã không tồi, miễn bàn đến chuyện kén ăn.
Nếu không phải cần ăn ba bữa cơm một ngày để duy trì cơ thể có lẽ cậu cũng không muốn ăn.
Tiểu Tại Tại tuy không thể nhìn thấu được tâm tư của Cố Diệp Chu.
Nhưng khả năng đọc hiểu tâm trạng của bé là siêu mạnh, nên bé bé có thể hiểu được tâm tư của cậu ngay lập tức.
Cho nên bé có ý tốt an ủi: “Không sao hết, chúng ta ta sẽ nhờ bà nội làm hết những món ngon một lần, đến lúc đó anh Cố đều đã ăn hết, là có thể biết bản thân thích ăn cái gì rồi.”
Không có sở thích?
Không sao cả, có thể khám phá dần được mà.
Chả có ai sinh ra đã biết bản thân thích gì ghét gì, phải thử nghiệm mới biết được.
Cố Diệp Chu nghe vậy ngẩn người, đạp lên chân đạp một cái rồi lại tiếp tục đạp xe như không có chuyện gì xảy ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-266.html.]
“Ừm.” Cậu lên tiếng, giọng nói lạnh lùng của cậu lúc này dường như vô cùng mềm mại.
Ba người trở lại Ninh gia, bà Ninh đã nấu xong cơm.
“Bà nội hôm nay nấu món gì mà thơm thế?”
Tiểu Tại Tại là người thứ nhất chạy vào nhà buông cặp sách, đi thẳng đến bàn ăn, ngay sau đó liền kinh hỉ: “Oa!” Một tiếng.
“Thật phong phú mà.”
Thật ra, có thể là vì hoan nghênh ngày đầu tiên Cố Diệp Chu tới Ninh gia ăn cơm, nên bà Ninh dường như đem hết tài nghệ của bản thân, làm một bàn ăn thật ngon.
Nếu không phải sự tỉnh táo của mình, bà biết rằng nếu bản thân nấu nhiều quá có thể sẽ không ăn hết được, nên tuy có nhiều loại món nhưng mỗi khẩu phần tương đối ít, có lẽ ai cũng sẽ được ăn nhiều món.
Đã dưỡng thành thói quen không cần người lớn nhắc nhở.
Ba người bao gồm cả Tiểu Tại Tại tự giác chạy đi rửa sạch tay, sau đó ngồi xuống trước bàn, ăn cơm!
“Đây, Diệp Chu ăn nhiều một chút, cứ coi như đây là nhà mình, không cần khách khí.” Bà Ninh liên tiếp gắp cho Cố Diệp Chu vài món ăn, tất cả đều là thịt, nhìn cậu với anh mắt thương tiếc: “Nhìn thân hình gầy gò của cháu này, ăn nhiều thịt vào cho lớn.”
“Cảm ơn bà Ninh ạ.”
Cố Diệp Chu nhìn thì có vẻ lạnh nhạt, trên thực tế khả năng bởi vì có liên quan đến ông nội nhà mình, nên cậu căn bản khó thể cự tuyệt ý tốt của lão nhân gia, cho nên đối với việc bà Ninh gắp đồ ăn cho, nên ngoan ngoãn cảm ơn sau đó cũng ăn hết.
Hành động này làm bà Ninh càng nhiệt tình gắp đồ ăn hơn.
Mọi chuyện phát triển đến cuối cùng, khiến Tiểu Tại Tại đã học theo, gắp đồ ăn cho Cố Diệp Chu …… là một gắp toàn là rau?
“Ninh Tại Tại, phần rau của mình em phải tự ăn, không được phép đẩy cho người khác.”
Ninh Hiên nhìn thấy động tác nhỏ của tên tiểu quỷ này, lập tức lấy uy nghiêm của anh trai, lại gắp về cho Tiểu Tại Tại một gắp toàn là rau.
“Được rồi……”
Tiểu Tại Tại bĩu môi có chút ủ khuất nho nhỏ, và ăn rau xanh trong đĩa nhỏ một cách khó chịu.
Sau khi cắn một miếng, bé liền nghiêng đầu liếc nhìn anh ba mình một cái.
Đôi mắt to tròn đáng thương hề hề kia của em gái, thiếu chút nữa làm Ninh Hiên không nhịn được nhả câu giúp bé ăn rau hộ.
Nhưng sau tất cả lí trí đã chiến thắng tình cảm.
Hồi tưởng mấy lời dặn trước đó của mẹ, Ninh Hiên-con trai cưng của mẹ chỉ có thể nhẫn tâm, quay đầu đi bơ em gái,
Tiểu Tại Tại: “……”
Chiêu thức trăm thí bách linh mất đi hiệu lực rồi!
Cũng không biết là khi còn nhỏ thiếu thịt, vẫn là bản thân bé chính là động vật ăn thịt, cũng có thể là do đọc Tâm Thuật đối với thân thể tiêu hao năng lượng khá lớn, dẫn tới việc Tiểu Tại Tại yêu ăn thích sâu nặng, lại không thể thích ăn rau nổi.
Tất cả các loại rau bé đều không thích.
Nhưng làm sao để trẻ không ăn rau?
Cho nên vì để con gái ăn rau, Tô Hân Nghiên đã thương lượng với cậu con trai nhỏ, mỗi khi em gái cậu dùng bữa, không cần phải ăn quá nhiều rau, chỉ cần gắp một ít ra đĩa nhỏ bắt bé phải ăn hết là được,
Mà nếu Tiểu Tại Tại vẫn c.h.ế.t sống không ăn, như vậy đừng nói rau, ngay cả thịt của bé cũng đừng nghĩ đến nữa.
Cho nên vì còn có thể tiếp tục ăn thịt , tiểu gia hỏa cuối cùng đã lựa chọn thỏa hiệp.
Nhưng thỏa hiệp vẫn chỉ là thỏa hiệp, không đại biểu việc bé không thể dùng mánh nha.
Hôm nay, vừa mới thừa dịp đục nước béo cò, gắp phần rau hôm nay mình phải ăn cho Cố Diệp Chu , đáng tiếc bị phát hiện, bằng không……
Bé còn có thể cho thêm gắp nữa đó!
Hai anh em nhà này hằng ngày ở trên bàn cơm cãi nhau ầm ĩ, ngay cả Cố Diệp Chu đều thường xuyên bị lan đến gần, còn bà Ninh thì ngồi xem kịch, vui tươi hớn hở nhìn bọn nhỏ ầm ĩ.
Trước đây trên bàn cơm chỉ có ba bà cháu, lúc này nhiều một người, dường như náo nhiệt hơn bình thường nhiều.
*