Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 259
Cập nhật lúc: 2024-10-11 09:40:24
Lượt xem: 24
Một giọng nói nhỏ đến mức không ai nghe thấy vang lên, lại rất nhanh biến mất không thấy.
Tiểu Tại Tại hơi hơi nhấp miệng, một đôi mắt to tròn nhìn xung quanh, khẩn trương nhìn lại, thấy lực chú ý của mọi người đều tập trung vào mấy người trong cuộc, không ai chú ý tới bé, nhanh chóng lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
Còn may còn may, nếu để mẹ biết bé lại làm mấy hành động ngu xuẩn suýt bại lộ bí mật của bản thân, sẽ giáo dục bé một trận mất.
Đánh bé thì có lẽ không.
Nhưng thủ đoạn trừng phạt của mẹ, giống với của anh hai, đều rất giỏi tra tấn người ta mà.
Còn không bằng việc trực tiếp đánh một trận đau một lần luôn.
Ít nhất đau dài không bằng đau ngắn mà nhỉ?
Quần chúng vây xem tuy rằng không biết ân oán giữa Ngưu Bội Dung và bã lão này, nhưng hành động này của bà lão có ý định bóp chết Ngưu Bội Dung, bọn họ lại thật sự thu vào tầm mắt.
Tức khắc liền có người có tinh thần trọng nghĩa tương đối mạnh đứng ra đề nghị với Ninh Viễn Hàng : “Đồng chí, người này bên đường hành hung người khác, còn nhục mạ người ta, chúng ta nên đưa bà ta đi Cục Cảnh Sát đi.”
“Đúng vậy, đưa bà ta vào Cục Cảnh Sát đi, rõ như ban ngày ban mặt trên phố đông người lại dám giết người, dám đem luật pháp của nước làm làm vật trang trí à?”
“Chúng ta phải báo án.”
“Thuận tiện còn phải đưa vị nữ đồng chí kia đi bệnh viện nghiệm thương.”
……
Có người thứ nhất đứng ra, những người khác tức khắc sôi nổi phụ họa.
Nếu không phải lúc này điện thoại còn chưa đủ phổ cập, chỉ sợ sớm đã có người cầm lấy điện thoại gọi điện báo án.
“Không…… Không được, các người không được đưa tao tới Cục Cảnh Sát!”
Vừa nghe thấy mọi người muốn lôi bà ta đi Cục Cảnh Sát, biểu tình của bà lão kinh hoảng, tức khắc bắt đầu liều mạng giãy giụa, muốn tránh thoát trói buộc của Ninh Viễn Hàng chạy trốn.
Bà ta là người thất học.
Không biết hành động này của bản thân phạm vào tội gì, nhưng là bà ta biết, nếu người đã vào Cục Cảnh Sát , đời này coi như bỏ.
Giống như xã hội đen ở thôn họ phạm tội lưu manh, bị công an bắt thì không bao giờ quay lại nữa, nghe nói bị kết án tử hình mà sợ quá.
Nghĩ rằng mình có thể sẽ kết thúc như vậy, bà lão sắc mặt tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
Bản năng cầu sinh phát tác.
Bà ta tìm kiếm trong đám đông một cách bừa bãi, khi ánh mắt bà ta bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của con dâu cũ, bà ta chợt sáng lên.
Vội kêu thảm cầu tình.
“Bội Dung à, Bội Dung! Mẹ sai rồi, mẹ sai thật rồi, đều do mẹ bị mỡ heo che mắt, không nên làm như vậy với con , con…… con cứu cứu mẹ đi, mẹ là mẹ chồng con mà, con không thể làm vậy với ta, con mau nói với bọn họ, bảo bọn họ thả mẹ ra, mẹ là mẹ chồng con.”
Vừa nghe đến thân phận của bà lão hành hung người này, những người xem vẫn còn tức giận ban nãy đã do dự.
Đây…… đây hình như chuyện trong nhà của người ta.
Bọn họ làm như vậy bây giờ, có tính là xen vào chuyện của người khác không nhỉ?
Đem biểu tình biến hóa của mọi người xung quanh thu hết đáy mắt, Ngưu Bội Dung cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi cùng Trương Hạo Thành đều ly hôn bao nhiêu năm, bây giờ bà cũng không còn là mẹ chồng tôi nữa?”
Trương Hạo Thành?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-259.html.]
Ninh Viễn Hàng đang áp chế bà lão hơi ngừng lại.
Hình như rồi anh nghe, có phải là một cái tên hết sức quen thuộc nhỉ?
Duyên phận không thể trùng hợp như vậy phải không?
Sự thật chứng minh, trùng hợp như vậy đấy.
Đám người xúm lại đột nhiên bị người ta đẩy ra, một thân ảnh cao lớn vội vàng chen vào.
“Xin lỗi, nhường đường một chút, phiền mọi người nhường đường, xin lỗi……”
Trương Hạo Thành sau khi nghe thấy tin tức, lập tức vội vàng chạy tới, không ngờ dù có nhanh hơn, vẫn là chậm một bước.
Khi anh nhì thấy bạn cùng phòng đang chế trụ bà lão kia, sắc mặt hơi hơi đổi, ngay sau đó đi nhanh tiến lên, nắm chặt cổ tay Ninh Viễn Hàng, trầm giọng nói: “Buông tay.”
Ninh Viễn Hàng yên lặng chăm chú nhìn Trương Hạo Thành, Trương Hạo Thành cũng hờ hững mà nhìn lại.
Hai tên đàn ông cao to vạm vỡ nhìn nhau một lát, không khí nhất thời căng chặt.
Đang lúc vây xem mọi người cho rằng bọn họ sắp sửa đánh nhau, Ninh Viễn Hàng lại buông lỏng tay ra,
Anh lui ra phía sau một bước, đem quyền xử lý sự tình nhường cho Trương Hạo Thành.
“Cảm ơn.” Trương Hạo Thành thấp giọng nói tạ.
“Tráng Tráng a, con đã tới, con nhìn xem, con nhìn cái con đàn bà mà con hàng ngày tâm tâm niệm niệm này đi, mắt thấy mẹ con bị người ta khi dễ, còn ở đằng kia cười! Nữ nhân này tâm địa ác độc thật sự đó, hiện tại con đã thấy rõ bộ mặt thật của con ả đó chưa?”
Khi bà lão nhìn thấy con trai mình đến, bà ta lập tức như tìm được xương sống.
Trong khi xoa xoa cánh tay hơi đau của mình, bà ta hằn học phàn nàn với con trai mình.
Nhưng bà ta đang cáo trạng sao có thể phát hiện, ánh mắt con trai bà ta nhìn bà ta tràn ngập lạnh lẽo
.
“Mẹ, theo con đi đi.” tiếng nói của Trương Hạo Thành khàn khàn, lộ ra một cổ áp lực.
“Đi? Đi chỗ nào?” à lão rất không đành lòng rời đi như thế này, đều từ quê nhà dưới quê lên, không vì cái kết quả không như mong muốn này.
“Đi Cục Cảnh Sát, con cùng mẹ đi tự thú.”
Trương Hạo Thành rất bình tĩnh, bình tĩnh đến gần như lạnh lùng.
“Đi…… Đi…… Đi đâu?”
Ngay từ đầu bà lão còn chưa biết gì cả, chờ khi bà ta hiểu được con trai đang nói gì, cả người đều ngốc.
Bà ta giống như một cục đá, xơ cứng tại chỗ.
Một hồi lâu, cuối cùng phục hồi tinh thần lại bà lão kéo kéo khóe miệng, tiếng nói run rẩy đặt câu hỏi: “Tráng Tráng, con trai, chắc con đang nói giỡn với mẹ đi?”
“Không.”
Trương Hạo Thành cao lăng nhìn xuống người mẹ thấp bé kia, bởi vì nguyên nhân ngược sáng, một nửa khuôn mặt của anh ấy bị che khuất trong bóng tối, chính vì thế nên làm cho vết sẹo trên mặt anh càng đáng sợ hơn.
Dáng vẻ này dừng ở trong mắt bà lão, giống như con trai bà là một con quỷ dữ, sợ tới mức bà liền xoay người muốn chạy trốn.
Còn chưa chạy được vài bước, một đôi tay đã giữ lại cánh tay của bà ta.
Là con trai của bà, bắt được bà ta!