Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 254
Cập nhật lúc: 2024-10-11 08:55:34
Lượt xem: 32
Tiểu Tại Tại sau khi nỗ lực ăn hết khay cơm cuối cùng cũng được như ý nguyện, cầm thìa ăn bát chè đậu xanh mà bản thân hằng ao ước.
Nhưng tới thời điểm bé ăn chè đậu xanh, nó đã không còn lạnh như lúc đầu nữa, đơn giản Tiểu Tại Tại cũng không thèm để ý, vẫn như cũ ăn thật sự vui vẻ.
Bé nhanh chóng xử lý sạch sẽ bát chè đậu xanh, toàn bộ phần bụng nhỏ của cô nhô lên tròn trịa.
Tô Hân Nghiên nhịn không được đưa tay sờ, ngay sau đó buồn cười: “Đây đang cải trang thành quả dưa hấu sao?”
“Không to như vậy đâu, không phải dưa hấu.” Tiểu Tại Tại nghiêm trang phản bác: “Là dưa Hami.”
Vừa nói xong từ 'dưa Hami', bé tức khắc thu hoạch được tràng cười ha ha của cả bàn, ngay cả Ninh Hiên đều bị em gái làm cho thích thú khiến cô cười té ngửa.
Dù Tiểu Tại Tại có trì độn chút, cũng biết người nhà là đang cười nhạo bản thân.
Tức khắc không vui chút nào.
Bé khoanh tay và 'Hừm! ' lớn một tiếng, đồng thời để thể hiện sự không hài lòng.
Nhìn thấy tiểu bảo bối đã không cao hứng như vậy, mọi người cuối cùng hơi chút thu liễm lại một chút, ít nhất không lại cười đến không kiêng nể gì như vậy.
“Được được không phải là mọi người đang cười nhạo con đâu, chỉ là mọi người thấy con đáng yêu thôi.” Tô Hân Nghiên dỗ dành con gái.
Cuối cùng chỉ bị Tiểu Tại Tại nhìn với ánh mắt có chút lé, trên mặt tiểu gia hỏa đều viết rõ ràng: Con tin mẹ chắc.
Bỏ đi.
Cô sờ sờ cái mũi.
Vừa rồi nhất thời sơ sẩy, quên che chắn lại tâm tư của bản thân, bị năng lực của bé con nhìn thấy hết.
Vì để cho sinh viên dễ dàng sắp xếp thời gian, trong nhà ăn cũng có treo một chiếc đồng hồ.
Tô Hân Nghiên đánh giá thời gian không sai biệt lắm, ngửa đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên, đã 8 giờ 35 phút.
Cô không còn thời gian để tiếp tục đồng hành cùng chồng con nên chỉ có thể vội vàng chào tạm biệt họ và ra về: “9 giờ mẹ còn có tiết, ba bố con ở lại đây chơi một lát, chờ lúc nữa mẹ tan học quay lại đón Tại Tại đi ký túc xá nha.”
“Được, em đi đi, bọn nhỏ có anh chiếu cố rồi.” Ninh Viễn Hàng săn sóc nói với vợ.
Hiện tại đã quá muộn, hai vợ chồng ai cũng đều không yên tâm mặc kệ hai đứa nhỏ trở về tối như vậy.
Dứt khoát thương lượng quyết định để cho hai đứa nhỏ ở lại kí túc xá của mình một đêm, chờ ngày mai bọn họ kết thúc các lớp học ban ngày của mình vào ngày mai, họ sẽ về nhà với bọn trẻ.
Vừa lúc, hôm nay là thứ sáu, ngày mai Tiểu Tại Tại và Ninh Hiên đều không cần đi học.
Nếu không vì không trì hoãn việc cho bọn nhỏ đi học, bọn họ dù có phải đêm khuya ra khỏi trường cũng phải đưa bọn nhỏ về nhà mới an tâm.
Không muốn để bà Ninh lo lắng, trong chốc lát Ninh Viễn Hàng Nếu không, để không trì hoãn việc đi học của trẻ, họ phải cho trẻ về dù đã tan trường qua đêm.
Ninh gia không lắp đặt điện thoại, nhưng là Cố gia cách vách thì có, gọi điện thoại cho Cố gia là được.
Tại thời điểm này, Cố Diệp Chu khẳng định ở nhà.
Để tạo điều kiện cho sinh viên liên lạc với gia đình của họ, bốt điện thoại trong khuôn viên trường được đặt không xa ký túc xá sinh viên, đi ngang qua nhà ăn, có thể tình cờ đi ngang qua đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-254.html.]
Cho nên lúc Ninh Viễn Hàng con trai và con gái tới kì túc xá của mình, tiện đường đi qua bên đó gọi cho Cố gia , nhờ người ta thông báo cho bà Ninh về chuyện của bọn nhỏ.
Người ở điện thoại đối diện là Cố Diệp Chu.
Không phải ông nội cậu không ở nhà, mà là cậu tình cờ ngồi bên cạnh nghe điện thoại nên tốc độ trả lời nhanh hơn.
Ông Cố ngồi ở trên sô pha bên kia đang đọc báo cũng chưa kịp phản ứng, liền thấy cháu trai đã nói chuyện cùng với đầu dây bên kia rồi.
Hai bên đều là người thẳng thắn, một câu vô nghĩa đều không có, đơn giản giao lưu một lúc sau đó thì kết thúc cuộc gọi.
“Ai thế?” Ông Cố làm bộ lơ đãng đỡ mắt kính, nhưng đôi tay cầm tờ báo lại hơi run run, hỏi.
“Dù sao không phải là bạn gái nhỏ mà ông chờ mong.”
Không cần phải nói, chỉ nhìn một cách đơn thuần lỗ tai ông nội nhà mình đã dựng cao tới ba mét kia thôi, Cố Diệp Chu liền biết ông đang suy nghĩ cái chuyện kỳ kỳ quái quái gì đó.
“Ông cũng đâu có mong chờ lắm đâu, cũng phải do cháu không còn nhỏ sao.”
Bị chọc phá tâm tư, ông Cố giả vờ bình tĩnh mà nhếch chân lên bắt chéo, lợi dụng tình hình để xoay người, tránh đôi mắt của cậu cháu trai dường như có thể đọc được lòng người.
Cố Diệp Chu cũng lười đến so đo với "tiểu thí hài' càng già càng ấu trĩ này, trực tiếp đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài.
(Hảo cháu...)
“Ê ê ê! Không giao không đại, cháu định đi đâu đấy?”
Ông Cố vội vàng ngăn cháu trai lại.
“Đi sang nhà cách vách báo chuyện cho bà Ninh biết, vừa rồi người gọi tới là chú Ninh, nói là Tại Tại và Ninh Hiên cùng nhau lưu tại ở bên đó của bọn họ một đêm, nhờ chúng ta báo với bà Ninh nói một tiếng, đừng để cho bà lo lắng.”
Cố Diệp Chu đạm thanh giải thích.
“A, vậy cháu đi đi.”
Hóa ra là chuyện này, ông nội Cố trút bỏ tâm trạng lo lắng, xua tay ra hiệu cho cháu trai đi rồi về nhanh.
“Dạ.”
Cố Diệp Chu lên tiếng, tiếp tục hướng ra ngoài cửa đi.
Vừa định bước ra khỏi cửa, sau lưng vang lên một giọng nói già nua nhẹ nhàng.
“Đôi cha mẹ kia của cháu, sẽ không đến làm phiền cháu nữa đâu.”
Lời còn chưa dứt, dường như một cơn gió đã thổi bay tất cả những điều này.
Cố Diệp Chu tựa hồ không nghe thấy gì, động tác cũng không ngừng lại, tiếp tục đi ra ngoài.
Những ngày này, trên thực tế, không phải là cậu không biết.
Thậm chí còn, cậu còn gạt ông nội một chuyện.
Ở kia hai người bị cưỡng chế điều khỏi cương vị thời điểm, bọn họ đã từng
Khi cả hai người kia bị cưỡng chế chuyển khỏi thủ đô, họ đã đến gặp cậu, muốn cậu cầu xin ông nội đừng chuyển họ đi xa.