Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 252
Cập nhật lúc: 2024-10-11 08:40:51
Lượt xem: 28
Tô Hân Nghiên không ngờ con gái mình đến thăm đột ngột.
Cho nên vào thời điểm mở cửa, khi còn chưa thấy rõ người ngoài cửa là ai, cô đã bị một tiếng “mẹ ơi” lớn làm cho giật mình ngây ngốc một lúc.
Thẳng đến khi đùi bị một đôi cánh tay mềm như bông ôm chầm lấy, lúc này cô mới bừng tỉnh hoàn hồn.
Ngay sau đó cô không thể tin được ngồi xổm xuống, ôm chặt cô con gái nhỏ trong tay, nụ cười trên mặt cũng không dứt ra được.
“Sao hôm nay Tại Tại lại tới đây thấy? Là ai mang con tới?”
“Anh và ba mang con tới ạ, bà nội bảo hai anh em con mang canh gà cho ba ba và mẹ.”
Trong tay Tiểu Tại Tại còn cầm một hộp giữa nhiệt đựng canh gà, vào lúc trả lời thuận thế đưa hộp canh lên cho mẹ, cho mẹ nhìn thử.
Tô Hân Nghiên thấy canh gà, trong lòng không khỏi ấm áp, tươi cười trên mặt càng thêm ôn nhu.
“Cảm ơn Tại Tại.”
Cô nhận lấy canh gà, thuận thế một tay ôm nữ nhi con gái vào trong ký túc xá đi.
Tiểu Tại Tại lúc được mẹ bế đi vào trong có hơi giãy giụa: "Mẹ không cần phải ôm con đâu ạ, nặng lắm đó.”
Bé lo lắng mình sẽ làm cánh tay mẹ bị đau.
“Mới không nặng đâu, chúng ta là con gái, không thể nói nặng được.” Tô Hân Nghiên vì để chứng minh con gái rất nhẹ, còn ôm bé hơi nhấc cao lên.
Mặc dù cũng khá lâu rồi không làm việc nặng, nhưng sức lực của cô vẫn phát triển trước đó, có thể dễ dàng bế con bằng một tay.
Đừng nói con gái, dù là một bạn cùng phòng bất kì nào đó, Tô Hân Nghiên đều có thể bế các cô ấy lên.
Đương nhiên, thách thức đối với người lớn là sử dụng cả hai tay.
“Chào Tiểu Tại Tại, con còn nhớ dì không? Nào, chào dì một tiếng đi.”
Lâm Nhiễm Nhiễm còn nhớ rõ Tiểu Tại Tại, vừa thấy Tô Hân Nghiên bế bé vào phòng, cô lập tức chạm vào một thanh sô cô la từ dưới bàn làm việc, lắc nhẹ trước mặt Tiểu Tại Tại, đùa với bé.
“Con chào dì ạ.”
Tiểu Tại Tại rất có lễ phép, ngoan ngoãn chào hỏi, nhưng lại không duỗi tay đi lấy chocolate của Lâm Nhiễm Nhiễm, mà quay đầu nhìn mẹ.
Tô Hân Nghiên cúi đầu, để cho con gái có thể thấy rõ tâm tư trên mặt mình.
【 Không được lấy. 】
Mối quan hệ giữa cô với nhóm bạn cùng phòng đều không tồi, nhưng là bây giờ chocolate ở trong nước trên cơ bản đều nhập khẩu ngoại quốc, giá cả đắt đỏ, cô không thích con gái đi tiện nghi của người ta.
Hơn nữa nếu thật sự con gái muốn ăn, bọn họ cũng có thể tự mua cho bé.
Không cần thèm của người khác.
Xem đã hiểu ý tứ của mẹ, Tiểu Tại Tại lắc đầu với Lâm Nhiễm Nhiễm, thanh thúy trả lời: “Cảm ơn dì Lâm ạ, nhưng con không thể lấy của dì được, dì giữ lại đi ạ”
Dường như không dự đoán được đứa nhỏ này cư nhiên lại có thể ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, Hồng Tiêu và Ngưu Bội Dung đều kinh ngạc mà quay đầu nhìn lại đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-252.html.]
Đặc biệt là Ngưu Bội Dung, nhìn chăm chú vào Tiểu Tại Tại với ánh mắt hết sức nhu hòa, phảng phất như đang thông qua bé, nhìn về phía một bé gái khác đã không tồn tại.
Tiểu Tại Tại nhạy bén nhận thấy được ánh mắt của cô, quay đầu nhìn lại, nháy mắt liền đọc ra của tâm tư lúc này Ngưu Bội Dung.
【 Cô bé này thật đáng yêu, mình nhớ rõ lúc trước Hân Nghiên có nói, đứa nhỏ này năm nay mới tám tuổi, bằng tuổi với Bảo Bảo nhà mình, nếu lúc trước Bảo Bảo không bị người đàn bà kia vứt bỏ, hiện tại hẳn con bé cũng được chúng mình nuôi trắng trẻo mập mạp đáng yêu như vậy nhỉ? 】
【 Có lẽ con bé sẽ thích mặc váy, có lẽ con bé cũng sẽ thích ăn kẹo, có lẽ……】
Cùng với dòng suy nghĩ của Ngưu Bội Dung, sắc mặt của cô cũng càng ngày càng tái nhợt.
Trong tầm nhìn của Tiểu Tại Tại xuất hiện dòng chữ kim sắc bình thường có hơi hơi vặn vẹo, xuất hiện một đống vô tự hỗn độn loạn mã, ở giữa cũng chỉ có một hai chữ là bé có thể nhìn được nhưng hơi mờ.
【 hoang dã…… Dã thú…… Vải vụn……】
Nhìn thấy những phông chữ vàng không ngừng nhấp nháy ngày càng trở nên hỗn loạn, giống như máy tính bị cấy virus, vô số thông tin điên cuồng trào ra.
Tiểu Tại Tại sợ tới mức lập tức loạng choạng quay đầu, không dám nhìn Ngưu Bội Dung một lần nữa.
Hô hấp của bé có chút dồn dập, tim đập rất nhanh.
Bang bang bang ... bang bang ...
Từng cái một, không ngừng chấn động màng tai của bé, cũng khiến cho mẹ bé chú ý tới.
“Làm sao vậy Tại Tại?”
Tô Hân Nghiên đưa tay sờ trán con gái với vẻ lo lắng, sau đó đưa tay ra là một bàn tay ướt đẫm.
Bé chảy mồ hôi.
Đôi mắt cô hơi nheo lại, gần như ngay lập tức, cô phát hiện ngay ra biểu hiện kì lạ của con gái có liên quan mật thiết tới đọc Tâm Thuật của con bé.
Hẳn là con bé đã vô tình chạm vào mặt tối nhất trong lòng người khác nên mới sợ hãi?
Không một chút nghĩ ngợi, Tô Hân Nghiên bế con gái lên, trực tiếp bế bé ra khỏi kí túc xá,
Trong ký túc xá người nhiều mắt lẫn lộn, không thích hợp nói chuyện.
Đương nhiên, cô cũng không quên tìm lấy cớ: “Tớ mang con bé đi tìm ba ba nó.”
Đây không phải là cái cớ, vừa rồi thời điểm Tiểu Tại Tại vào cửa ngoại trừ đưa canh gà cho mẹ, còn thuận miệng nói ba ba mang theo anh trai ở dưới lầu chờ hai người.
Cho nên Tô Hân Nghiên lấy cớ không hề có chút sơ hở.
“Đi thôi đi thôi.” Lâm Nhiễm Nhiễm vẫy vẫy tay với hai người, cố ý nhắc nhở nói: “Đêm nay 9 giờ có tiết đó, cậu chú ý thời gian, đừng đến muộn.”
“Đã biết.”
Tô Hân Nghiên mang theo con gái, đi đến bên ngoài hành lang.
Khi cơn gió lạnh thổi qua, bộ não hơi sưng của Tiểu Tại Tại cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Cũng không cần mẹ hỏi, bé đã tự giác kể hết những thứ mình nhìn thấy cho mẹ nghe.
Từ miệng con gái, Tô Hân Nghiên mơ hồ có thể chắp vá ra một chuyện.