Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 251
Cập nhật lúc: 2024-10-11 08:35:06
Lượt xem: 31
Rốt cuộc như vậy bé gái đáng yêu khả ái không thấy nhiều, một vài quý ông thô kệch cũng ít khi nhìn thấy.
Hôm khai giảng Ôn Hành Hiên tới muộn, cho nên chưa thấy Tiểu Tại Tại.
Lúc này thấy bé gái khả khả ái ái, ngọt ngào mềm mại, anh không nhịn được bị manh, cố hết sức bày ra bộ dạng dịu dàng: “Em gái nhỏ tên là gì thế, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?”
Tiểu Tại Tại không trả lời trước, đầu tiên nhìn ba ba, thấy anh gật đầu, lúc này mới thanh thúy mà trả lời trước người chú xa lạ này : “Cháu tên là Ninh Tại Tại, tám tuổi rồi ạ.”
Tám tuổi là tính thêm tuổi mụ, trên thực tế bé chưa đến tám tuổi.
Nhưng mọi người không quan tâm lắm.
Nghe thấy Tiểu Tại Tại trả lời rõ ràng lại lưu loát, nhìn cũng không có bộ dáng nhút nhát, nhịn không được muốn trêu trọc bé một tí.
“Tại Tại năm nay học lớp mấy rồi”
“Lớp 2.”
“Em có làm chức vụ gì trong lớp không?”
“Cháu là lớp trưởng.”
“Thật lợi hại.”
……
Chú ý tới bóng dáng cao lớn thô kệch đang đứng trước mặt con gái, đuôi lông mày Ninh Viễn Hàng khẽ nhếch lên, cũng chưa nói gì.
Anh mở hộp giữ nhiệt do con trai mang tới ra, mang hộp cơm của mấy người bạn cùng phòng chia một phần cho mỗi người.
Mùi hương của canh ra tản ra ngoài không khí, Ninh Hiên ngửi thấy, nhịn không được nuốt nước miếng, bụng nhịn không được kêu ùng ục.
Nghe thấy thanh âm đại biểu cho việc đói bụng này, Ninh Viễn Hàng nhíu mày: “Con chưa ăn cơm sao?”
“…… dạ.”
Dưới ánh mắt uy nghiêm của ba ba, Ninh Hiên không biết nên làm như thế nào, chột dạ mà cúi thấp đầu xuống: “Chỉ là tụi con muốn thấy ba mẹ sớm hơn mà thôi.”
Cậu nói lí nhí ở cổ họng.
Vốn tưởng rằng sẽ bị ba ba quở trách, không nghĩ tới chỉ nghe thấy một tiếng thở dài trên đỉnh đầu truyền đến, ngay sau đó một bàn tay nhẹ nhàng đập lên vai của cậu, vỗ nhẹ.
“Xin lỗi.”
Người xin lỗi ngược lại thành Ninh Viễn Hàng.
Anh thân là cha, lại không có thể làm tròn trách nhiệm của một người cha nên xin lỗi.
Tuy nói đây cũng không có biện pháp, nhưng sự áy náy cũng không nhỏ.
“Đi thôi.” Ninh Viễn Hàng đóng hộp cách nhiệt, đứng dậy nói với con trai: “Đi tìm mẹ con, sau đó cùng nhau đi ăn cơm.”
Bọn nhỏ đều đang ở độ tuổi ăn tuổi lớn, sao có thể để đói bụng?
“Em gái đi thôi, chúng ta đi tìm mẹ.”
Ninh Hiên đi theo phía sau ba ba, thuận tiện hướng về phía cô em gái đáng thương đang bị vây quanh vẫy tay.
“Từ từ đợi em với!
”
Tiểu Tại Tại nghe thấy anh gọi, lập tức ra lập tức chạy ra ngoài, cố gắng đuổi kịp cha và anh trai của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-251.html.]
Vì đuổi theo quá nhanh nên bé vô tình vấp phải thứ gì đó không rõ trên mặt đất, thấy bé sắp ngã xuống, một đôi bàn tay to đầy vết chai đã kịp thời đỡ lấy bé .
Theo bản năng ngẩng đầu, đối diện với một gương mặt mang sẹo.
【 Mình hối hận. 】
Tiểu Tại Tại: “???”
Bé vốn tưởng rằng đối phương hối hận vì đỡ bé, không ngờ ngay sau đó liền nhìn thấy.
【 Nếu…… Nếu lúc trước mình kịp thời chạy trở về, có lẽ con bé sẽ không bị bắt cóc? 】
"Con bé" nào?
Ngay khi sự nghi ngờ dâng lên từ đáy lòng, một đôi bàn tay to lớn khác nhanh chóng vươn ra, ôm trọn bé vào lòng, lo lắng hỏi: “Tại Tại có bị thương không? Có đau ở đâu không, nói cho ba ba biết!”
Đột nhiên bị bế lên cao, Tiểu Tại Tại theo bản năng mà duỗi tay ôm lấy cổ ba ba, lắc lắc đầu.
“Không có việc gì, không đau, không bị thương.”
Mặc dù con gái nói như vậy, Ninh Viễn Hàng vẫn không yên tâm tự mình kiểm tra một lần, cho đến khi xác nhận thật sự không có việc gì, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
“Cảm ơn.” Anh rất cảm kích đối với Trương Hạo Thành.
“Không cần.” Trương Hạo Thành thu hồi tay, lạnh nhạt đáp lại một câu, liền xoay người đi làm chuyện của mình.
Không hiểu vì sao, hai người kia cảm thấy bầu không khí có chút khó xử cũng kiếm cớ tránh mặt, những người vẫn ở xung quanh Tiểu Tại Tại vừa rồi đã giải tán.
Ninh Viễn Hàng cũng không để ý, anh một bên ôm con gái đi ra ngoài, một bên nói với nhóm bạn cùng phòng: “Mẹ tôi hầm canh gà, đã phân cho mỗi người một bát rồi, nhớ uống nóng cho ngon.”
“Tốt anh Ninh , thay tôi cảm ơn bác gái giúp tụi này nha.”
Ôn Hành Hiên là người thứ nhất bưng bát canh lên uống, khi nếm được hương vị thơm ngon trên đầu lưỡi, cả người anh sáng lên: "Ngon quá!"
Đái Tử Thư vốn dĩ muốn ghi nhớ một vài từ tiếng Anh trước khi uống canh, nhìn thấy màn biểu diễn của tên mặt phấn này nên có chút tò mò không biết món canh này ngon như thế nào, không nhịn được đặt sách xuống nhấp một ngụm.
Sau đó……
Mãi đến khi uống hết bát canh gà, anh ta chưa đã vẫn thèm cầm sách giáo khoa tiếng Anh lên.
Vừa mới ghi nhớ vài chữ bây giờ do ngon quá nên quên sạch rồi, đột nhiên anh lại có chút tò mò, không khỏi nhìn về phía Trương Hạo Thành.
Nhìn thấy người này đang đặt hộp cơm đã được rửa sạch trở lại vị trí cũ, anh không khỏi mở to mắt.
Đây là……
Uống hết rồi hay là đổ đi?
Đáp án khẳng định là uống hết rồi.
Trương Hạo Thành chỉ là tính tình quái gở, không thích giao lưu với mọi người, lại không phải có tật xấu, sẽ không vô duyên vô cớ giày xéo tâm ý của người khác.
*
“Tại Tại có thể tự đi vào gọi mẹ ra được không?
”
So sánh với ký túc xá nam sinh bên này, ký túc xá nữ bị quản phi thường nghiêm khắc, hết thảy sinh vật là giống đực, cho dù là là một con ruồi bọ đực thôi, đều tuyệt đối không cho phép đi vào.
Cho nên Ninh Viễn Hàng và Ninh Hiên đều bị ngăn trở bên ngoài, chỉ có thể nhờ Tiểu Tại Tại đi vào tìm mẹ bé.
“Vâng ạ.”
Tiểu Tại Tại từ trong lòng n.g.ự.c ba ba chui xuống dưới, chạy tới bên cạnh dì túc quản làm đăng ký, sau đó thuận lợi mà vào tòa nhà ký túc xá nữ.