Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 248
Cập nhật lúc: 2024-10-10 17:01:18
Lượt xem: 35
Trước khi bắt đầu bài đọc buổi sáng, Chu Tiểu Quyên nhanh chóng làm xong đề bạn cùng bàn đưa ra,.
Trong lòng bé không yên, sau khi làm xong bé cẩn thận đẩy cuốn sổ đến trước mặt Tại Tại, hồi hộp chờ người bên kia xem xét.
Tiểu Tại Tại cúi đầu nhìn thoáng qua, dường như chưa tới ba giây, đã ra đáp án: “Làm đúng rồi.”
“A!” Chu Tiểu Quyên che miệng lại, đem tiếng kinh hô áp xuống, lại không tránh được vẻ mặt đầy ý mừng: “Tớ còn thắc mắc, thì ra tớ làm sai, hoàn toàn là do sơ ý, không cẩn thận tính sai tí xíu.”
Vừa nói xong, bé liền thấy bạn cùng bàn vẻ mặt vô ngữ mà nhìn bản thân.
Dường như đang nói: Vì sao cậu lại phạm phải cái sai lầm cấp thấp này nhỉ?
Thật ra thành tích của Chu Tiểu Quyên không thấp, thậm chí còn có thể nói, được đi học ở trường Tiểu Học Cơ Sở 2 này, trên cơ bản ai ai cũng không thể có thành tích kém, huống chi thành tích của Chu Tiểu Quyên còn đứng trong top 5 người đứng đầu lớp.
Chỉ là tính cách của người này có chút tùy tiện, làm việc không đủ cẩn thận, luôn dễ mắc phải những sai lầm nhỏ nhặt ở những chỗ không đáng có.
Cô giáo từng nói nếu bé sửa được tính ẩu đoảng này thì có thể đứng ở top 3 người đứng đầu lớp cũng không khó.
Đáng tiếc, nhân gian có câu thành ngữ, giang sơn khó đổi bản tính khó dời!
Tiểu Tại Tại nhìn lên đồng hồ treo ở giữa bức tường trên bục giảng, vừa lúc 7 giờ.
Bé cầm lấy sách giáo khoa ngữ văn, ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c đi lên bục giảng, còn vỗ tay, khiến cho các bạn học chú ý: “Buổi đọc sáng bắt đầu rồi, mọi người lấy sách ngữ văn ra nào, mở đến trang thứ mười hai, cùng tớ đọc và ghép vần nha.”
Mới vừa khai giảng không lâu, tiến độ học tập của học kỳ này chỉ có thể được coi là bắt đầu.
Chẳng bao lâu, dưới sự dẫn dắt của Tiểu Tại Tại, trong lớp đang vang lên những giọng đọc sách có phần non nớt.
Chủ nhiệm lớp ở ngoài cửa đang chắp tay sau lưng lặng lẽ đi ngang qua, thấy tình hình bên trong, vẻ mặt vui mừng.
Mình chọn lớp trưởng này quả thực không sai mà!
Sau khi dẫn dắt mọi người đọc bài xong, Tiểu Tại Tại tự giác đi xuống, chờ giáo viên vào lớp.
Buổi sáng hôm nay có ba tiết, lần lượt là ngữ văn, toán và chính trị, còn buổi chiều thì có hai tiết là ngữ văn và thể dục.
Năm 2 tiểu học, bài tập ở trường sẽ không quá nặng.
Sau khi Tiểu Tại Tại kết thúc buổi học buổi sáng, đã tự giác lưu tại trong phòng học làm bài tập, chờ sau khi bé làm xong hết bài tập về nhà, đã trôi qua nửa tiếng đồng hồ, mà toàn bộ lớp cũng trống rỗng, tất cả đều về hết.
Bởi vì thời gian nghỉ trưa ở giữa tương đối dài, về cơ bản cha mẹ sẽ đón con vào buổi trưa, ngoại trừ Tiểu Tại Tại là ngoại lệ.
Bé là em gái, phải đi bộ sang Sơ trung đón anh trai.
Bởi vì buổi sáng anh ba bé có bốn tiết, thời gian tan học tương đối trễ, cho nên bình thường Tiểu Tại Tại đều sẽ ở lại lớp làm xong bài tập về nhà, rồi mới đứng dậy đi đón anh ba.
Thân là lớp trưởng, trên tay Tiểu Tại Tại có chìa khóa lớp.
Bé cất vở làm bài tập về nhà vào trong cặp sách, sau đó đeo cặp lên, bước ra khỏi cửa và khóa tất cả các cửa ra vào và cửa sổ trước khi rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-248.html.]
Trường tiểu học phụ thuộc và trường Sơ trung Cơ sở hai tuy rằng khác cổng trường, nhưng thật ra hai bên trường ở cạnh nhau.
Từ trường tiểu học, chỉ cần băng qua sân chơi, đi vào rừng cây nối với hố cát ở phía sau, tiếp theo sẽ thấy một cánh cửa có vòm mặt trăng, sau khi đi qua vòm là trường trung học cơ sở.
Tiểu Tại Tại thậm trí còn không cần phải ra khỏi cổng trường mà vẫn có thể dễ dàng đón anh ba.
Thời điểm bé tới, Ninh Hiên còn kém năm phút nữa mới tan học.
Tiểu Tại Tại tập mãi thành thói quen, ngồi ở bên bồn hoa của trường, lấy một quyển vẽ từ trong cặp ra, một bên tùy ý viết viết vẽ vẽ ở phía trên, một bên chờ anh trai.
Khi bé đã đại khái vẽ một chút phác thảo về khu rừng trúc cách đó không xa, tiếng chuông tan học vang lên.
“Đinh linh linh……”
Với âm thanh như kèn này, khuôn viên yên tĩnh dần trở nên ồn ào, thậm chí sân trường còn chấn động nhẹ.
Vô số học sinh chen chúc đi ra, một bộ phận thẳng vào thẳng nhà ăn, một bộ phận thì đi thẳng đến cổng trường.
Ninh Hiên là người thứ nhất chạy ra.
Cậu vừa ra đã khắp nơi tìm em gái mình, nhìn thấy người ngồi ở bồn hoa , lập tức vẫy tay với bé, lớn tiếng gọi: “Em gái, nhanh lại đây, chúng ta về nhà nào!”
“Dạ!”
Tiểu Tại Tại thu dọn đồ đạc nhanh chóng, sau đó chạy lon ton đến bên cạnh Ninh Hiên, để anh ba tùy ý nắm lấy tay nhỏ, cùng nhau đi ra lán xe.
Bọn họ muốn lấy xe về nhà.
Bởi vì nhà ăn ở trường này nấu ăn không được ngon cho lắm, hoặc là nói, không hợp khẩu vị của bọn họ, cho nên Ninh Hiên và Tiểu Tại Tại tình nguyện mỗi ngày thà tốn nhiều thời gian đi đường, cũng không muốn lưu tại trong trường học ăn cơm trưa.
Không giống như bọn họ, trong nhà Cố Diệp Chu thường xuyên không có ai, về nhà cũng thuận tiện hơn ở nhà ăn của trường, cho nên buổi trưa căn bản không có về.
Khi hai anh em về đến nhà, bà Ninh đã nấu xong cơm, đang ngồi chờ bọn họ.
Tiểu Tại Tại xuống xe, là người thứ nhất chạy vào nhà.
“Bà nội, tụi cháu về rồi!”
Bà Ninh đang ở trong phòng bếp hầm canh, nghe vậy nhô đầu ra, cười tủm tỉm nói: “Bà cũng đoán được thời điểm này các con về nhà, vào đây nhanh lên, rửa tay rồi ăn cơm.”
“Dạ!” Đi chậm hơn em gái một bước, Ninh Hiên lên tiếng, đi theo em gái cùng nhau rửa tay.
Ba bà cháu cùng ngồi trên bàn ăn, có vẻ có một chút quạnh quẽ.
Nhưng đây cũng không có biện pháp, đám người Tô Hân Nghiên đi đại học năm thứ nhất không thể học ngoại trú, quy định chỉ có thể trọ ở trường, chỉ có cuối tuần được nghỉ, mới có thể cho phép bọn họ về nhà.
Hơn nữa cuối tuần còn chỉ có một ngày chủ nhật được nghỉ, thứ bảy còn có tiết.
Nghe nói chương trình học của bọn họ, từ sáng đến tối, từ 7 giờ sáng đến 11 giờ rưỡi tối, tất cả đều bị các tiết học lấp đầy.