Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 243
Cập nhật lúc: 2024-10-10 12:00:36
Lượt xem: 40
“Dạ!” Mục đích đã đạt được, Tiểu Tại Tại vui vẻ lớn tiếng đáp ứng.
Vì không quấy rầy đến anh hai bé nữa, bé còn chủ động nhảy xuống giường, định ra bên ngoài chờ.
Đương nhiên, trước khi đi, Tiểu Tại Tại còn không quên thuận tay san bằng địa phương bị mình ngồi cho nhăn lại, xem ra bé vẫn là biết anh hai nhà mình không thích người khác làm loạn giường anh ấy .
Nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của em gái rời đi, anh quay lại nhìn một chỗ có chút phẳng lặng.
Khóe môi Ninh Hàng khẽ giật, nhưng sau đó anh nhanh chóng vùi đầu thu dọn hành lý.
Trên thực tế không nhiều thứ phải thu.
Gia đình mới chuyển đến thủ đô cách đây vài ngày, khi đến không mang theo nhiều hành lý, để cho việc đi xe có phần an nhàn hơn mọi người đều không mang theo nhiều đồ lên đây.
Cho nên chỉ mấy phút sau, anh đã thu dọn xong hết, sau đó đem sửa sang lại khóa lại vali da, đặt ở trong một góc, đi ra cửa tìm em gái nhỏ.
Tiểu Tại Tại đang ở trong phòng bé.
Tuy rằng vội vàng vào ở, nhưng căn phòng của bé vẫn được bố mẹ trang trí vô cùng ấm áp và đáng yêu.
Cũng không phải là kiểu công chúa mà các bé gái thích nhưng cũng đầy trẻ con.
Tiểu Tại Tại rất thích căn phòng hiện tại của mình, bé cũng thích luôn cả tủ quần áo khổng lồ che kín cả một mặt tường của mình nữa.
Từ nay về sau, mẹ sẽ không bao giờ lo lắng quần áo của bé không có chỗ ngồi nữa rồi.
Thời điểm Ninh Hàng tìm tới, vừa lúc nhìn thấy em gái đang cho cái hộp nhung nhỏ vào trong túi không nhịn được hỏi: “Em đang giấu gì đấy?”
“Cái này để trả lại cho anh Cố.” Tiểu Tại Tại thanh thúy mà trả lời.
Ninh Hàng suy nghĩ một chút, liền lôi chuyện này ra khỏi nơi sâu thẳm trong trí nhớ.
Năm đó Cố Diệp Chu trước khi đi, đưa cho em gái một cái đồng hồ quả quýt, sau đó mẹ nói cái đó quá quý trọng, không thể nhận được, cho nên đến bây giờ em gái vẫn giữ nó, luôn muốn trả lại cho người ta....
Nhưng mà……
“Anh cảm thấy thứ này em không có khả năng trả được .”
Đây là dựa theo sự hiểu biết của anh với tính cách của Cố Diệp Chu.
Nhưng khi Tiểu Tại Tại nghe xong cũng giả như không nghe thấy, vẫn như cũ kiên trì muốn đi Cố gia trả đồ.
“Vậy đi thôi.” Ninh Hàng vươn tay với em gái, làm bộ muốn dắt bé.
Nếu như anh đã đáp ứng với em gái rồi sẽ không nuốt lời.
“Đi thôi nào!”
Tiểu Tại Tại vẻ mặt hưng phấn mà đi theo anh hai đến Cố gia.
Hai anh em mới vừa gõ cửa Cố gia, lại thấy đến ông Cố vẻ mặt lạnh nhạt mà ngồi ở một đầu sô pha, mà ngồi đối diện với ông, còn lại là hai người nam và nữ mỗi người đều mang theo một đứa trẻ.
Nhưng đôi nam nữ này không phải vợ chồng, ít nhất hiện giờ đã không phải là vợ chồng, bởi vì bầu không khí giữa họ rất xa lạ và cứng nhắc.
Nhưng bọn họ đều có vài phần giống với bóng dáng của Cố Diệp Chu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-243.html.]
Không, phải nói, Cố Diệp Chu đều có nét giống với hai người này, , có thể phán đoán cậu chính là con trai của cặp nam nữ này.
Nhưng lúc này, cả nam và nữ đều đi cùng một đứa trẻ tuy còn rất nhỏ nhưng trông rất giống của họ.
Hai bé đều là bé gái, nhìn hình như mới bốn năm tuổi, còn nhỏ hơn Tiểu Tại Tại.
Tiểu Tại Tại rất ít nhìn thấy em bé còn nhỏ hơn bản thân, nhịn không được nhìn nhiều hơn một cái, kết quả đưa tới sự chú ý của một bé gái kiêu căng trong .
Bé đó không thân thiện chút nào, còn trừng mắt nhìn Tiểu Tại Tại một cách hung hăng.
【Con bé xấu xí chi đâu ra thế này? Sao lại dám xinh đẹp hơn mình chứ! 】
Tiểu Tại Tại: “……”
Logic của em gái nhỏ này trước sau mâu thuẫn.
Chú ý tới ánh mắt của Tiểu Tại Tại có sự biến hóa, cho rằng đối phương là đang xem thường mình mình, bé gái đó nổi giận, lại ngang ngược kiêu ngạo mà trừng mắt nhìn bé một cái.
【 Con bé xấu xí kia còn dám kinh ta! Tí nữa ta sẽ kêu anh trai đuổi mày ra khỏi nhà! 】
Anh trai của em gái này…… Là chỉ anh Cố đi?
Cái này ý niệm vừa mới dâng lên, Tiểu Tại Tại liền thấy Cố Diệp Chu từ trên lầu bước nhanh xuống.
Vẻ mặt lãnh đạm luôn giống anh hai bé trong mắt lộ ra một chút khẩn trương.
“Anh Cố.”
"Anh !”
Hai giọng nói khác nhau lần lượt vang lên.
Lại là Tiểu Tại Tại cô bé nhỏ kiêu ngạo ban nãy đồng thời kêu, một bé gái khác lại yên tĩnh ngồi đó không nói gì, chỉ là nhìn Cố Diệp Chu một cái, không hé răng.
Dường như bé đối với Cố Diệp Chu có chút bài xích.
“Diệp Chu à, vừa hay cháu xuống , Tiểu Hàng vừa mới sang đây tìm cháu chơi, cháu đẫn hai người bọn họ vào phòng cháu chơi đi.” Ông Cố vừa nhìn thấy cháu trai xuống dưới, liền lập tức phân phó.
Ông không muốn cho bọn nhỏ nhìn thấy chuyện xấu nhà mình.
“Dạ, ông nội.” Cố Diệp Chu gật đầu, làm lơ ánh mắt nóng bỏng của bé gái kiêu căng kia, chủ động tiến lên dắt tay nhỏ của Tiểu Tại Tại, tiếp đón Ninh Hàng nói: “Chúng ta đi trên lầu đi.”
“Được.” Ninh Hàng gật đầu, đi theo cậu cùng nhau lên lầu.
So với việc vội vàng chạy xuống vừa rồi, lần này Cố Diệp Chu đi có phần thong dong rất nhiều.
Thì ra là cậu lo lắng hai người Tiểu Tại Tại và Ninh Hàng sang đây, lo lắng bọn họ bị hai người kia đối xử không tốt, lúc này mới vội vàng chạy xuống.
Tiểu Tại Tại một bên được Cố Diệp Chu dắt lên trên lầu, một bên nhịn không được xoay người nhìn xuống.
Người dưới lầu vừa lúc cũng ngửa đầu nhìn qua, mặt mấy người trong nháy mắt bị Tiểu Tại Tại thu vào trong mắt.
Ông Cố: 【 Khách tới rồi, cũng phải đem hai thứ cẩu này đuổi đi thôi! 】
Cha Cố: 【 Lão gia tử sao lại khó dỗ như vậy, sớm biết vậy năm đó đã làm nhiều chuyện như vậy, nhưng mình cũng không có biện pháp, không đoạn tuyệt quan hệ cùng lão gia tử, với tình huống khi đó, nói không chừng ngay cả bản thân cũng bị hạ phóng xuống đó chịu khổ chịu cực. 】
Mẹ Cố Diệp Chu: 【 Hai đứa nhỏ kia là ai? Thoạt nhìn giống như có quan hệ không tồi với Diệp Chu. 】