Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 235
Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:02:12
Lượt xem: 53
Có thể nhìn ra được, anh trai nhỏ này là người thiên lãnh khốc, lời nói cũng không phải rất nhiều.
“Xin chào đồng chí, chúng tôi là người mới chuyển tới gần đây, hôm nay là cố ý tới cửa chào hỏi mọi người.”
Bà Ninh là người có bối phận lớn nhất ở đây, là người thứ nhất mở miệng, hướng đối phương biểu đạt sự hữu hảo của bọn họ.
Nghe thấy lí do tới đây của bọn họ, anh trai nhỏ tóc húi cua hơi ngưng lại, ngay sau đó nghiêm túc nói: “Xin lỗi, tôi không phải là chủ nhân của ngôi nhà này, không thể làm chủ, mong mọi người ở ngoài này chờ một lát được không, chờ tôi vào hỏi chủ nhân ở đây sau đó ra được không?”
“Có thể có thể, đương nhiên có thể.” Bà Ninh cười gật đầu.
Nhìn anh trai nhỏ tóc húi cua xoay người đi vào trong nhà, còn nhẹ giọng cảm thán nói: “Anh trai nhỏ cũng khá tốt, rất có lễ phép.”
Tô Hân Nghiên cũng công nhận đồng gật gật đầu.
Cô chỉ cảm thấy bản thân nên bỏ ngay cái ấn tượng đầu tiên đối với người ta, đó không phải là người lãnh khốc ít nói, chỉ là người có tính cách tương đối nghiêm túc mà thôi.
Anh trai nhỏ có tóc húi cua đi vào chỉ trong chốc lát, lại đi ra.
Nhưng là lần này không chỉ có một mình anh, bên người anh còn có thêm một thân ảnh thon dài của thiếu niên.
“A?” Lúc này đến phiên Tiểu Tại Tại kinh ngạc: “Anh trai xinh đẹp!”
Bởi vì quá mức kinh ngạc, thanh âm của bé không khống chế được, có chút to, nháy mắt liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người, bao gồm cả anh trai tóc húi cua nhỏ đi bên người thiếu niên kia.
“Tại Tại?”
Cố Diệp Chu nhìn thấy Tiểu Tại Tại đứng ở cửa nhà mình, cũng rất kinh ngạc.
Ánh mắt cậu dời đi, lại dừng ở bên cạnh đám người Ninh Viễn Hàng ,sau đó lễ phép mà chào hỏi: “Cháu chào bà Ninh, chú Ninh, dì Tô, anh Hàn, A Hàng, Tiểu Hiên.”
“Mọi người quen nhau sao?” Anh trai nhỏ có tóc húi cua xoay đầu nhìn hai bên, biểu tình có chút ngốc.
Nói thật, với khuôn mặt lãnh khốc lạnh lùng của anh trai nhỏ kia kết hợp với biểu tình này, cho người ta cảm giác chỉ có một chữ: Khờ.
Đến bây giờ mới thôi, ấn tượng ban đầu của Ninh gia về anh trai nhỏ có khuôn mặt kiểu lãnh khốc này đã hoàn toàn sụp đổ.
“Ừm.” Cố Diệp Chu gật gật đầu, chỉ vào mọi người ở Ninh gia giới thiệu lần lượt với anh trai nhỏ, cuối cùng quay sang giới thiệu anh trai nhỏ với Ninh gia: “Cố Đào, anh trai họ của cháu.”
“Chào mọi người.” Cố Đào chủ động vươn tay muốn bắt tay với Ninh Viễn Hàng.
Nếu những người này quen biết với em họ của anh, vậy anh cũng nên thể hiện thái độ của anh trai và thân thiện với khách.
Hai bên đơn giản hàn huyên qua lại, sau đó Ninh gia liền được hai anh em Cố gia mời vào bên trong ngồi.
“Ông Cố không ở sao?” Tiểu Tại Tại nhìn chung quanh một vòng, không phát hiện thấy ông Cố đâu.
“Ông nội còn ở viện nghiên cứu bên kia chưa trở về.” Cố Diệp Chu gật gật đầu, duỗi tay lấy cho Tiểu Tại Tại một cốc sữa bò ấm.
Sữa bò này mới được đưa lại vào sáng sớm, vừa rồi mới được đun lại.
“Sữa mạch nha sao?” Tiểu Tại Tại nhìn thấy màu trắng quen thuộc trong cốc, suy đoán nói.
“Không phải, là thuần sữa bò ấm, em uống thử xem.”
“Thuần sữa bò?” Bé lớn như vậy rồi, còn chưa bao giờ uống qua thuần sữa bò, Tiểu Tại Tại thật cẩn thận cầm cốc lên sau đó cho lên bên miệng nhấp một ngụm nhỏ, ngay sau đó đã bị mùi sữa nồng hậu kia chinh phục.
Hai mắt bé sáng ngời, nhịn không được lại không nhịn được uống một hớp lớn.
Sau khi nếm kỹ, bé thấy sữa có mùi thơm béo ngậy, còn có mùi hạnh nhân thoang thoảng, mùi thơm này làm trung hòa mùi tanh của sữa và tăng độ thơm ngon.
Không bao lâu, cả một cốc sữa bò đều được Tiểu Tại Tại uống hết.
Cố Diệp Chu vẫn luôn chú ý tới bé, hỏi bé: “Em có muốn uống thêm một cốc nữa không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-235.html.]
“Không ạ.”
Tiểu Tại Tại lắc đầu, kỳ thật bé còn muốn uống nữa, nhưng ngượng ngùng.
Mẹ nói, đi nhà người ta làm khách phải có lễ phép, không thể không có chút tề tiết chế mà ăn uống thả cửa, bộ dáng này khó coi.
Nhưng Cố Diệp Chu lại nhìn ra Tiểu Tại Tại đang khẩu thị tâm phi, vẫn cầm lấy cái cốc đó đứng dậy, lại đi vào phòng bếp lấy cho Tiểu Tại Tại cốc nữa.
“Uống đi, không đủ anh lại lấy cho.”
“Cảm ơn anh Cố.” Tiểu Tại Tại ngọt ngào hướng về phía Cố Diệp Chu mỉm cười.
Lúc ban nãy gọi anh Cố là anh trai xinh đẹp chỉ là ngoài ý muốn, hiện tại Tiểu Tại Tại đã hiểu chuyện biết không thể không lễ phép như vậy, cho nên phải sửa lại xưng hô với Cố Diệp Chu.
Lại không chú ý, khi thấy sự thay đổi trong cách xưng hô của bé, Cố Diệp Chu đã hơi nhăn mày lại.
Cố Diệp Chu phát hiện, cũng đã khá lâu rồi, lại không nghe được kia một tiếng ‘ anh trai xinh đẹp ’, cư nhiên cậu đã có thói quen với bốn từ này,
Hành động giữa hai người dừng ở trong mắt những người khác, chỉ cho là Cố Diệp Chu đang giống như anh trai đang chăm sóc cho em gái.
Rốt cuộc ở đây chỉ có Tiểu Tại Tại nhỏ nhất, nhìn lại nhuyễn manh nhuyễn manh, khiến cho người khác không tự giác được sủng bé, thỏa mãn mọi yêu cầu của bé.
Ninh gia cũng không ở lại Cố gia lâu , rốt cuộc chỉ là ngắn ngủi chào hỏi một chút, thậm chí còn có thể bỏ qua bước nhận người.
Hiện giờ phát hiện hai bên đã sớm quen biết, nên bỏ luôn bước này.
Bọn họ còn cần vội vàng phải đi chào hỏi những nhà khác, nên đứng dậy chào hỏi anh em Cố gia.
Tiểu Tại Tại được mẹ nắm tay, xoay người hướng về phía Cố Diệp Chu không ngừng vẫy tay: “Tạm biệt anh Cố nha, về sau Tại Tại lại đến tìm anh chơi a.”
“Ừm, tạm biệt.”
Cố Diệp Chu đích thân đi ra tiễn mọi người ra cổng, chỉ quay đầu quay lại thì thấy họ gõ cửa một ngôi nhà khác qua lan can cổng sắt.
Vừa bước vào nhà liền thấy anh họ khoanh chân ngồi trên sô pha xem TV, hoàn toàn mất đi vẻ nghiêm nghị nghiêm túc trước mặt người ngoài.
Cậu khẽ nhíu mày: “Sao anh còn chưa đi?”
“Anh đi cái gì? Đây không phải là một kỳ nghỉ phép sao.” Cố Đào gõ mũi chân lên ghế trông khá tức giận.
“Anh nghỉ phép không trở về nhà ngươi mà nghỉ, tới nhà của em làm gì?” Cố Diệp Chu hiển nhiên đối với tên anh họ này có chút ghét bỏ.
"Không thể nói như vậy được đâu em trai à, anh là do hai ông nội của hai ta đích thân phái tới chăm sóc. Nếu không phải lệnh của ông nội, giờ phút này anh trai em đã đi tiêu d.a.o ở bên ngoài lâu rồi."
Cố Đào mắt lé liếc Cố Diệp Chu, vẻ mặt ‘ em còn không mau tới cảm tạ anh đi ’ biểu tình.
“Tôi không cần anh chăm sóc.” vẻ mặt Cố Diệp Chu vô biểu tình nói.
Cậu biết ông nội nhà mình không yên lòng để cậu một mình ở nhà, mới cố ý nhờ anh họ tới đây chăm sóc mình.
“Anh cũng biết là em không cần anh chiếu cố, nhưng đây không phải là ông nội anh bắt đi hay sao.”
Cố Đào nhấc chân xuống, mở TV.
Anh cũng biết khả năng của ông em họ mình, nói thật, sau khi ở đây nhiều ngày như vậy, ngoài mặt là quan tâm người khác, nhưng thật ra bên kia còn chăm sóc anh nhiều hơn.
Ngẫu nhiên anh còn bị em họ chăm sóc đến có chút áy náy nhỏ.
Anh còn tưởng bản thân là một phiền toái của người ta nữa,
Cũng may em trai không đi tìm ông nội anh cáo trạng.
Bằng không nếu để ông nội anh biết anh ở đây có cái đức hạnh này, chuẩn bị đến đánh gãy cái chân chó này của anh.