Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 233
Cập nhật lúc: 2024-10-07 14:37:40
Lượt xem: 39
Nhìn thấy ba mẹ đang đẩy một chiếc xe đạp mới tiến vào, Tiểu Tại Tại lập tức hưng phấn mà chạy ra đi xem, đi theo còn có Ninh Hiên.
Rốt cuộc hai người cũng đã biết, về sau chiếc xe đạp này, trên danh nghĩa chính là thuộc về hai người bọn họ.
“Nhìn thử xem, có thích hay không.”
Tô Hân Nghiên mỉm cười dắt đến trước mặt hai đứa nhỏ, để cho hai người thưởng thức thoải mái.
Ninh Hiên: “Thích!”
Tiểu Tại Tại: “Ba mẹ là tốt nhất!”
Hai người đều nói ngọt biểu đạt sự vui mừng của bản thân, nhưng chính vì vậy mà cái miệng nhỏ nhắn vui sướng đến mức không thể khép lại được.
“Tại Tại lên đi, anh chở em.” Ninh Hiên gấp không chờ nổi mà muốn lên xe thử một lần.
Năm nay cậu mười hai tuổi đã cao 1m58, so với những người bạn cũng tuổi cũng đứng ở tốp giữa, có thể tự đạp xe được.
“Anh đi thử trong chốc lát đi.”
Tiểu Tại Tại do dự không dám đi lên.
Không phải là bé xem thường anh ba, mà là bé thật sự sợ sẽ bị ngã xe đạp, cho nên chờ xem khi chắc chắn anh ba đi xe ổn định rồi mới tính đến chuyện có nên ngồi lên trên đó hay không.
Nói trắng ra vẫn là không tín nhiệm cậu.
Nhìn thấu buồn bực nhỏ của em gái Ninh Hiên, vì để chứng minh bản thân, cậu lập tức đẩy xe, cất bước lên xe, ổn định vững chắc đạp quanh hoa viên nhỏ hai .
Vừa xoay người, cậu còn vừa cố ý hét lên: "Vui quá, em gái mau nhìn xem, anh đạp xe có tốt không?"
"Tốt."
Tiểu Tại Tại nhìn ra chút tâm tư nhỏ của anh ba, nhưng vẫn bị động tác lái xe lưu loát của anh trai hấp dẫn, không nhịn được sinh ra ý niệm muốn thử một lần.
Bé nhịn không được chạy chậm tiến lên, đi theo sau Ninh Hiên, năn nỉ nói: “Anh ba, em cũng muốn đạp xe, cho em thử một lần thôi.”
“Không được.” Cự tuyệt Tiểu Tại Tại chính là ba ba bé.
Ninh Viễn Hàng bước lại đây, ôm con gái lên: “Con còn quá nhỏ, không thể tự đạp xe .”
Quả thực, loại xe đạp có 28 thanh là một loại rất lớn.
Mặc dù đã suy xét đến chuyện để cho bọn nhỏ tiện hơn, cố ý mua cái xe nhỏ hơn cho nữ, nhưng này độ cao này đối với Tiểu Tại Tại chân ngắn mà nói, vẫn là một ngọn núi cao đồ sộ không với tới .
Mà dù có ngồi lên rồi, chân của bé có thể chạm vào hai cái bàn đạp được hay không cũng là một vấn đề.
Sợ con gái không tin, Ninh Viễn Hàng dứt khoát bảo con trai út xuống xe, sau đó nhấn giá ba chân để nâng bánh sau lên, rồi đặt Tiểu Tại Tại lên ghế giữa.
“Thử xem đi, con có thể với tới bàn đạp được hay không.”
“Con có thể!” Tiểu Tại Tại không phục mà nỗ lực duỗi chân ngắn.
Bé sắp…… bé sắp……
Sắp…… Hức....Với không tới……
Thôi cố gắng thêm nào!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-233.html.]
Chỉ thấy trong hư không hai chân nhỏ đang nỗ lực duỗi ra chạm vào bàn đạp, từng chút một , nhìn ra bé đang nỗ lực vô cùng để có thể chạm vào bàn đạp, nhưng sau tất cả chỉ là vùng vẫy trong vô vọng mà thôi.
"Dường như không thể."
Tiểu Tại Tại đứng hình, ngay sau đó ngốc manh cúi đầu xuống, ngây ngốc hỏi xe đạp: “Tại sao mày lại cao như vậy chứ?”
Làm hại bé không thể chậm vào bàn đạp .
“Phụt!”
……
Có một vài tiếng cười khúc khích không thể kiểm soát từ phía bên cạnh.
Thì ra là đám người Ninh Hàn nhìn thấy Tiểu Tại Tại ngồi ở trên xe đạp muốn lái xe, sôi nổi tò mò mà chạy ra xem, kết quả liền nhìn thấy một trận vừa hài hước vừa đáng yêu như vậy.
“Không cho cười!”
Tiểu gia hỏa rất là thính tai, lập tức liền nghe thấy được có người đang cười nhạo bé, gương mặt trắng nõn lập tức trở nên hồng, thẹn quá hóa giận.
Bé hung nãi hung hướng về phía các anh trai mà nhe răng, kết quả chỉ đổi lại là mấy tiếng cười lớn hơn mà thôi, càng thêm không kiêng nể gì cười nhạo.
Tiểu Tại Tại: “……”
Ủy khuất quá mà.
Nhìn thấy bộ dáng đáng thương hề hề của con gái, lương tâm Ninh Viễn Hàng ẩn ẩn đau, vì để đền bù, anh vội vàng đứng ra chủ trì công đạo cho bé.
“Các con rảnh lắm nhỉ? Nếu rảnh như vậy có thể đi ra hoa viên nhổ cỏ đi.”
Ánh mắt uy nghiêm đảo qua, đám người Ninh Hàn lập tức ngây người, sau đó xám xịt mà tan rã sạch sẽ.
Sau đầu mùa xuân, việc dọn dẹp khu vườn nhỏ đã được đưa vào chương trình nghị sự.
Hoa viên nhỏ xác thật không lớn, nhưng không chịu nổi cỏ dại và hoa dại trên mặt đất, rễ cây chôn sâu, muốn thu dọn cũng không dễ dàng.
Cho nên chỉ có thể dọn dẹp chút .
Dọn dẹp xong, người lớn không biết trồng cây gì, nhưng cái gì nên dọn dẹp thì phải dọn sạch sẽ trước.
Sự nhiệt tình của Tiểu Tại Tại với xe mới cũng chỉ có nửa ngày, sau đó rồi cũng bị thất sủng.
Sau khi xác nhận một sự thật hiển nhiên là phải đợi mình cao lên, mới có thể trèo lên ‘ quái vật khổng lồ ’ kia rồi mới có thể đạp đi được, sau đó bé mới vất này ra sau đầu.
Giúp bà làm bánh khi đi xe đạp ở đâu vui?
Bà nội Ninh muốn làm một ít bánh kê vàng và bánh trứng gà để thăm hàng xóm.
Khi gia đình họ dọn đến, vì là năm mới, mọi người không quen biết nhau nên không dễ gì có thể đến quấy rầy họ.
Cũng không cần phải có mối quan hệ thật thân thiết với hàng xóm, nhưng ít nhất là không tính người lạ.
Tục ngữ nói đúng, bà con xa không bằng láng giềng gần.
Nhà mình nếu gặp phải khó khăn gì, người thứ nhất xin giúp chắc chắn là hàng xóm.
Vì vậy, mọi người Ninh gia đều rất coi trọng việc thăm hỏi hàng xóm trong lần đầu tiên này.
“Bé con, dùng sức nhào mì một chút, mì tơi ra nếu không dùng sức sẽ không ngon.” Bà nội Ninh vừa chỉ vào đứa cháu gái vừa nhào mì vừa nhìn bánh kê trên nồi hấp.