Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 229
Cập nhật lúc: 2024-10-07 14:12:08
Lượt xem: 43
Đáng tiếc, Ninh Hàn muốn cự tuyệt, còn phải xem Tô Hân Nghiên có đồng ý hay không, cô vẫn cương ngạnh cầm mười đồng tiền nhét vào trong túi áo của con trai, sau đó lại nhanh chóng đuổi anh ra khỏi phòng.
“Không cần với cần gì chứ? Tiền của con thì của con, mẹ cho là mẹ, mau cầm lấy!”
Thiếu niên mười mấy tuổi, nếu ở đời sau cũng chỉ là một học sinh trung học, sao lại không thể duỗi tay lấy tiền của bố mẹ chứ?
Lý do Tô Hân Nghiên đưa tiền cũng khá khó hiểu, căn bản không nghe con cả biện giải.
“Phanh!” Một tiếng.
Cửa phòng ở trước mắt gắt gao đóng lại, bốn anh em Ninh gia đứng ở ngoài cửa hai mặt nhìn nhau, có chút không biết làm sao.
“Chúng ta có…… nên định đi ra ngoài đi dạo sao?” Ninh Hàn cầm tiền trong túi, thử hỏi.
“Không đi.”
Ninh Hàng là người thứ nhất với vẻ mặt vô biểu tình mà phủ quyết: “Quá lạnh, không muốn ra cửa.”
Mùa đông ở thủ đô lạnh hơn nhiều so với ở quê hương của họ, ở đó nếu có rơi tuyết cùng lắm cũng chỉ rơi một tầng mỏng nhẹ, còn ở đây thì lại rất dày.
Tìm một nơi bình thường có tuyết thôi cũng có thể đem Tiểu Tại Tại ném vào rồi chôn cũng được nữa.
Lạnh như vậy, còn không bằng ở lại trong phòng đọc sách mới thoải mái.(suy nghĩ của học bá, tại hạ không theo kịp...)
Tiểu Tại Tại: “???”
Đừng tưởng rằng ở trong lòng có ý nghĩ xấu là bé không biết sao?
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt căm hận nhỏ của em gái, Ninh Hàng hơi rũ mắt xuống, đạm thanh nói: “Em và Tiểu Hiên đã làm xong bài tập của mùa đông chưa? Đều trở về làm bài tập đi.”
Thân mình của Tiểu Tại Tại và Ninh Hiên đồng thời cứng đờ.
Ngay sau đó chán nản cúi đầu xuống, kéo dài thanh âm, không tình nguyện mà trả lời: “Dạ……”
Hai người đã bị anh hai kỷ luật nhiều lần từ lâu đều biết rằng một khi vướng bận chuyện học hành thì dù cha có đích thân đến cũng không để anh hai nhân nhượng.
Thậm chí còn nói đúng tình hợp lý mà tăng thêm bài tập cho bọn họ.
Vì vậy, để thoát khỏi sự kiểm soát của bài tập về nhà càng sớm càng tốt, cả hai đều không dám phản bác lại điều gì, cả hai đều ngoan ngoãn đi theo anh hai về phòng làm bài.
“Anh cả nếu muốn ra ngoài đi dạo thì có thể đi đi, em dẫn hai em ấy trở về học tập.” Ninh Hàng đưa hai người em đi, quay đầu nói với Ninh Hàn.
“Anh không đi nữa.”
Ninh Hàn lau mặt, tự giác đuổi theo bước chân của em trai em gái.
Mọi người đều không ra cửa, một mình anh đi lại có ý tứ gì?
Thời gian một buổi chiều cứ thế trôi qua với một đống bài tập về nhà, chờ khi Tô Hân Nghiên và mẹ chồng bàn xong việc, mở cửa ra, nhìn thấy tất cả bọn nhỏ đều đang an tĩnh học tập, lại lặng yên không một tiếng động mà đóng cửa lại.
Không quấy rầy bọn họ.
Buổi tối, Ninh Viễn Hàng đến hơn 10 giờ mới về đến nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-229.html.]
Ngay khi quay lại, anh ta đã lăn ra ngủ, kiệt sức và không còn thời gian để nói chuyện với vợ.
Thấy thế, Tô Hân Nghiên cũng không đi quấy rầy anh, chỉ là lấy khăn lông với chậu nước ấm, giống như chăm sóc con cái, giúp anh lau người để anh đi ngủ có thể thoải mái hơn ít.
*
Hiện tại cách lúc ăn tết chỉ còn chưa tới một tuần.
Nhưng bọn họ cũng không thể ăn tết ở khách sạn được.
Cho nên sau khi cô đã thương lượng tốt với mẹ chồng, sáng sớm ngày kế, Tô Hân Nghiên liền tìm một thợ khóa, cạy cửa sắt của toàn nhà thứ hai ra, sau đó dẫn bọn nhỏ tới đây dọn dẹp.
Cô không rõ bên trong bị hư hại bao nhiêu, nhưng những gì cần làm sạch thì phải lau sạch.
Sau đó, tôi đang xem xét những đồ đạc cần bổ sung, và thêm mọi thứ cần bổ sung để gia đình có thể dọn đến ở.
“Hy vọng có thể trước khi ăn tết hoàn thành mọi chuyện đi.” Tô Hân Nghiên thở dài.
Cả nhà bọn họ, ngoại trừ Ninh Viễn Hàng đang ở ngoài có việc, còn lại tất cả đều đứng ở trước căn nhà thứ hai, chờ đợi thợ khóa đem cửa sắt cạy ra.
Tốc độ của đối phương có chút chậm, dù sao cũng là là một ông lão nhiều tuổi rồi, có thể tìm được ông ấy, vẫn là Tô Hân Nghiên đi hỏi gần hết hàng xóm xung quanh, suýt nữa thì cô không mời được ai.
Bởi vì hiện tại không cho phép tiến hành tư nhân giao dịch, mà thân phận thợ khóa của đối phương tựa hồ cũng là một giao dịch.
Mấy năm nay ăn không ít đau khổ, cho nên mới dám to gan như vậy.
Nhưng thật sự trong nhà ông quá nghèo, cả gia đình đều đói bụng không có cơm ăn.
Trong lúc Tô Hân Nghiên ra giá cao, rốt cuộc không nhịn không được dụ hoặc, nhận đơn này.
“Mẹ ơi còn chưa mở được sao?”
Bên ngoài gió lạnh phù phù, thổi đến mức khiến khuôn mặt nhỏ của Tiểu Tại Tại có chút đau, có chút không chịu nổi, không nhịn được ôm eo mẹ vùi vào trong đó.
Ý đồ lợi dụng mẹ làm lá chắn gió.
Tô Hân Nghiên sờ cái mũ len nhỏ mang theo cho con gái, đội vào và quàng khăn cổ kín lại cho bé.
An ủi nói còn chưa nói, liền thấy cánh cửa sắt đóng chặt cuối cùng cũng mở được.
“Được rồi!”
Thật vất vả mới đem khóa cạy ra, ông thợ khóa cũng nhẹ nhàng thở ra.
Ông thiếu chút nữa còn tưởng rằng, tay nghề sau bao lâu không động đến này mất rồi cơ.
“Cảm ơn ông, đây là tiền công, ông nhận lấy ạ.”
Nhìn thấy cửa cũng đã mở được, Tô Hân Nghiên cũng nhẹ nhàng thở ra, cô lễ phép cười vui vẻ, đem tiền công đưa cho thợ khóa, sau đó nhìn người ta cầm tiền rời đi, rồi mới dẫn mẹ chồng và các con vào trong.
Trước đây cô chỉ nhìn thấy mọi thứ từ bên ngoài, nhưng lần này cuối cùng cô cũng có thể nhìn thấy toàn bộ bên trong tòa nhà trắng nhỏ.
Có một khu vườn nhỏ ở ngoài căn nhà trắng nhỏ, không lớn lắm, bởi vì không có ai chăm sóc trong nhiều năm, thiết kế khu vườn tinh tế ban đầu đã biến mất từ lâu, mà thay vào đó là xác cỏ dại và xác hoa dại mọc um tùm được xuất hiện.
Đây cũng là chuyện bình thường, dù sao thì vào mùa đông, căn bản không có cây cỏ nào có thể sinh trưởng được.