Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 227
Cập nhật lúc: 2024-10-07 13:59:07
Lượt xem: 35
Không nói nên lời trong giây lát, anh vẫn thành thật giải thích sự việc.
Tất nhiên, nó là một phiên bản viết tắt, và những tin tức quan trọng hơn không thể được trình bày quá rõ ràng.
“Chính là có một số người không vui khi thấy cỗ máy mới được phát minh ra của chúng ta được thành công đưa tới thủ đô, mà cỗ máy đó, ngoại trừ có thể tăng năng suất và chất lượng của một số đồ dùng sinh hoạt, đối với phương diện công nghiệp quân sự cũng có tác dụng rất lớn, cho nên…… em hiểu mà, cuộc náo loạn tối qua là do đó, nhưng không có việc gì, những người đó đã được xử lý sạch sẽ, hơn nữa chỉ cần những kĩ thuật viên đó đến thủ đô, vấn đề an toàn sẽ có người tiếp nhận, sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì nữa, mấy ngày này anh chỉ cần xử lý một vài việc nhỏ, chờ sau khi thu xếp yên ổn cho bọn họ, trên cơ bản cũng có thể công thành lui thân.”
Rốt cuộc mục đích chủ yếu của anh khi tới thủ đô là vào đại học.
Phía trên cũng biết, nên sẽ không thật sự phân cho anh nhiệm vụ vất vả hay tốn thời gian của anh.
Nói xong, Ninh Viễn Hàng liền yên lặng.
Vốn định nghe xem phản ứng của vợ như thế nào, kết quả đợi một hồi lâu, người trong lòng n.g.ự.c cũng chưa có động tĩnh, anh không khỏi cúi đầu nhìn xuống.
Hô hấp của cô gái trong lòng n.g.ự.c đã đều lại, vẻ mặt bình yên.
Thì ra là ngủ rồi.
“Ngủ ngon.” Cúi đầu hôn nhẹ lên trán của cô gái ấy, ngay sau đó cũng đi vào giấc ngủ cùng nhau.
*
Một giấc này trực tiếp liền ngủ tới rồi sáng sớm ngày hôm sau, ngay cả bữa cũng bỏ lỡ.
Sáng sớm, Ninh Viễn Hàng đã không thấy tăm hơi bóng dáng.
Tô Hân Nghiên cũng không ngoài ý muốn, biết chồng đang vội một số việc.
Cô nhanh nhẹn mà dọn dẹp một chút, mở cửa phòng ra, đi vào phòng cách vách tìm mẹ chồng, muốn thông báo với bà một chút, hai ngày này cô và chồng đều phải ra cửa bận một số việc, nhờ bà trông coi bọn nhỏ bọn nhỏ.
Chủ yếu là coi chừng Tiểu Tại Tại và Ninh Hiên.
Hai đứa lớn không cần phải xen vào, bọn họ đã trưởng thành, cũng đủ thành thục ổn trọng, có thể ̣khiến người lớn an tâm.
“Được, con đi đi.”
Bà Ninh cũng biết con trai và con dâu là có chính sự muốn làm, cho nên không chút do dự liền đáp ứng.
Nhưng bà đã đáp ứng rồi, không đại biểu cho việc Tiểu Tại Tại cũng giống vậy, bé ôm chặt eo của mẹ, ngẩng gương mặt nhỏ tinh xảo đáng yêu lên, mềm như bông mà làm nũng: “Tại Tại cũng muốn đi cùng, mẹ mang Tại Tại đi cùng với được không?”
“Không được, hôm nay mẹ có nhiều chuyện bắt buộc phải làm, không rảnh chăm sóc con được.”
Tô Hân Nghiên ‘ lãnh khốc vô tình ’ mà cự tuyệt yêu cầu của con gái, thái độ rõ ràng rằng vấn đề này không thể thương lượng được.
Thấy thế, Tiểu Tại Tại không vui vẻ quay đầu bĩu miệng, lại vẫn không tình nguyện mà buông tay đang ôm eo của mẹ ra.
Bé biết rằng người lớn còn phải bận rất nhiều việc, trẻ con không thể tùy ý gây rối và gây phiền phức cho người lớn.
Trên thực tế, hầu hết những đứa trẻ ở trong thôn đều hiểu được điều này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-227.html.]
Thoát khỏi con gái, sợ bé trong chốc lát muốn đổi ý, Tô Hân Nghiên vội đưa tiền cho mẹ chồng, sau đó lại vội vã mà rời đi.
Cô hỏi đường khi ra khỏi cửa khách sạn, theo địa chỉ trên chứng thư, cô lang thang gần hai tiếng đồng hồ mới mò mẫm tìm được vị trí của ngôi nhà đầu tiên.
Không sai, hành trình hôm nay của Tô Hân Nghiên, chính là đi từng từng nhà nhìn xem, hiện trạng của hai ngôi nhà mà quốc gia trả lại cho Ninh gia.
Nếu là còn có thể ở, vấn đề cư trú ở thủ đô của bọn họ liền có thể được giải quyết dễ dàng.
Căn nhà thứ nhất là hai căn tứ hợp viện gộp lại.
Mà khi đứng ở trước cửa bộ tứ hợp viện này, Tô Hân Nghiên lại cảm giác như bản thân đang đứng ở trước một bãi rác.
Mùi hôi thối nồng nặc trộn lẫn với nhiều hương vị khác nhau thậm chí còn làm cô sợ hãi lùi lại hai bước.
Khuôn mặt cô ngay lập tức trở nên tồi tệ.
Trước khi đến, cô đã lấy được tài liệu khảo sát về ngôi nhà từ chồng mình.
Cho nên cô biết, căn nhà này trước kia có không ít người không mời mà muốn đến đây ở nhưng sau đó lại bị cưỡng chế bắt rồi khỏi nơi đây.
Có thể là vì vậy, bọn họ ghi hận trong lòng, trước khi đi cố ý đem một đống rác rưởi để lại bên trong, làm cho hỏng bét, mượn việc này trả thù chủ nhân của căn nhà này.
Do dự một chút, Tô Hân Nghiên vẫn rút ra khăn tay ra gắt gao che lại miệng và mũi, lấy hết can đảm bước vào trong viện.
Cái khóa đồng trước cổng đã biến mất từ lâu, bên trong cũng chỉ có người khóa lại những chốt gỗ, cho nên hiện tại sân này không có người bảo vệ, không có mở khóa, về cơ bản ai cũng có thể vào được.
Nhưng chỉ vì mùi hôi thối khủng khiếp hơn cả chuồng lợn, cô tin rằng sẽ chẳng có ai dám đi vào.
Ăn trộm cũng chả thèm bước vào.
Hai căn tứ hợp viện không tính là rất lớn, hai trăm mét vuông là cùng, tuần tra một vòng cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Mà càng xem, cảm xúc của Tô Hân Nghiên càng chìm xuống đáy.
Không thể nói là bất đắc dĩ hay là phẫn nộ, dù sao tâm tình rất phức tạp.
Bố cục ban đầu của tòa nhà vẫn còn đó, nhưng bên trong đã bị những người đến sau chỉnh sửa, lộn xộn, cho dù đống rác bên trong có được dọn dẹp sạch sẽ thì cũng khó ở.
Còn phải lại dùng nhiều tiền thuê người ta tới tu bổ và cải tạo, đó sẽ không phải là một công trình nhỏ.
Vì thế phí sửa chữa cũng không nhiều nhưng thời gian đợi chờ cho căn nhà được cải tạo xong thì không thể ngắn.
Cũng không thể ở lâu trong khách sạn được?
Thời buổi này ở khách sạn không hề rẻ.
Ở đến lúc đó tiền cũng đủ mua một căn nhà.
Tô Hân Nghiên không thích làm những cuộc mua bán lỗ vốn.