Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 216
Cập nhật lúc: 2024-10-03 16:07:11
Lượt xem: 44
“Tại Tại, bây giờ con đi kiểm tra lại hành lý của mình xem có bỏ sót lại cái gì hay không? Hay kiểm tra xem còn mang theo thứ gì nữa không? Đừng bỏ lại, bỏ lại là không thể lấy lại được đâu.”
Tô Hân Nghiên ngồi xổm trên mặt đất, một bên gấp gọn quần áo vào trong vali da, một bên cũng không cần quay đầu lại dặn dò con gái.
“Dạ!” Tiểu Tại Tại đang ngồi ở trong phòng khách xem TV, nghe thấy mẹ dặn vội trả lời, liền đứng dậy chạy vào trong phòng mình kiểm tra lại hành lý của bản thân.
Lần đi ra ngoài này là cả nhà đồng thời cùng đi, ngay cả bà Ninh cũng đi cùng.
Cho nên mọi người trong nhà đều đang bận bận rộn rộn thu dọn hành lý.
Hành lý của Tiểu Tại Tại đã được Tô Hân Nghiên thu thập từ sớm cho rồi, bởi vì quyết định muốn giản lược đi, cho nên cả nhà mỗi người đều chỉ mang theo hai ba bộ quần áo để tắm rửa, cùng một ít đồ dùng hằng ngày mà thôi.
Đương nhiên, tiền và một số loại giấy tờ cũng không thể bỏ lại được.
Còn lại nếu chưa đủ, liền trực tiếp đi thủ đô mua.
Tô Hân Nghiên-người cầm quyển sổ tiết kiệm hơn một vạn đồng, tỏ vẻ số đồ đó chẳng là gì cả.
Đồ vật trong nhà cùng xe đạp linh tinh gì đó Ninh gia không định bán đi, họ vẫn phải quay lại sau kỳ nghỉ đông, nghỉ hè hoặc tốt nghiệp.
Cho nên trước khi đi, mấy thứ này đều được Tô Hân Nghiên cất đi gọn gàng.
Ví dụ, lấy một mảnh vải hoặc thứ gì đó để che nó lại, để không bị tích tụ bụi theo thời gian.
Tiểu Tại Tại chạy vào phòng, liền thấy anh ba nhà mình đang ngồi xổm trên mặt đất, cho đồ dùng của mình vào trong vali da.
Trong nhà ngoại trừ bé ra, những người khác đều phải tự thu dọn hành lý của mình.
Cho nên trong khi cả nhà đang bận rộn, chỉ có mình Tiểu Tại Tại là người rảnh rỗi duy nhất.
“Em vào đây làm gì?” Nhìn thấy em gái đang tiến vào, Ninh Hiên thuận miệng hỏi một câu.
“Mẹ bảo em vào đây kiểm tra xem còn thiếu cái gì hay không.”
Tiểu Tại Tại nói xong liền bò lên trên giường của mình, lấy cái hộp gỗ nhỏ ở trên giường của bé, bên trong đựng tất cả bảo bảo của bé đó.
Cho nên đối tượng kiểm tra cũng phải bắt đầu kiểm tra từ cái hộp gỗ này trước.
Mở ra hộp gỗ ra, bên trong chỉ còn lại vài thứ, một số bộ phận đã được mẹ cho vào trong hành lý rồi, chỉ còn lại chút ít.
Đang lắc cái hộp gỗ này, đột nhiên bé nhìn thấy bị một hộp nhung nhỏ được để ở dưới cùng của cái hộp, Tiểu Tại Tại theo bản năng mà kêu nhẹ một tiếng.
“Sao thế?” Ninh Hiên nghe thấy tiếng ngẩng đầu.
“Suýt thì bỏ lại cái hộp này.” Bé lấy cái hộp nhỏ này ra, quơ quơ trước mặt Ninh Hiên.
“Đây là cái gì thế?” Ninh Hiên tỏ vẻ dường như không có nhìn thấy thứ này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-216.html.]
“Đây là quà anh trai xinh đẹp tặng, mẹ nói quà này quá quý, không thể nhận được, phải trả lại cho người ta, lần trước anh ấy đi theo Cố gia gia cùng nhau trở về thủ đô, em chưa kịp trả lại, lần này chúng ta vừa lúc được đi thủ đô? Vừa lúc mang theo trả lại cho anh ấy.”
Tiểu Tại Tại một bên nói, một bên cất cái hộp nhung này vào trong một góc hành lý của Ninh Hiên.
“……”
Ninh Hiên cúi đầu nhìn thoáng qua, trầm mặc một lát, nói: “Đạo lý này anh đều hiểu, nhưng vì sao em lại nhét nó vào trong vali của anh làm gì?”
“Tại Tại để vào trong này không được sao, anh ba không cho Tại tại để à?”
Toàn bộ thân hình cục thịt của Tiểu Tại Tại đều dựa hết vào tấm lưng có phần mảnh mai của Ninh Hiên, tiểu nãi âm mềm như bông mà làm nũng.
“Được được được, em mau đứng lên, nặng đấy, em mà còn đè tiếp là anh ngã chỏng choài ra đây đấy.” Ninh Hiên chịu không nổi bộ dáng này của em gái, chỉ có thể bất đắc dĩ thỏa hiệp.
“Hi hi hi……”
Kế hoạch thành công Tiểu Tại Tại vui vui vẻ vẻ mà trượt xuống từ trên lưng anh ba xuống, lại chạy ra bên cạnh giường cầm con búp bê vải bé yêu thích nhất, cũng đều nhét vào trong vali da của Ninh Hiên.
Đây quả thực là được một tác lại tiến thêm một tấc.
Ninh Hiên: “……”
Thôi bỏ đi, đây là em gái ruột, trừ bỏ sủng cũng không còn biện pháp nào khác.
Cậu thở dài, mang theo khuôn mặt nhỏ tinh xảo có nét trẻ con và có chút thành thục không phù hợp với gương mặt đáng yêu này xách vali lên.
Có lẽ Tiểu Tại Tại cũng cảm thấy bản thân hơi quá mức, quay đầu bé chạy lon ton đi, rất nhanh lại chạy về, nhét vào trong miệng Ninh Hiên một cái ngọt ngào, mang theo mùi sữa.
“Kẹo sữa thỏ trắng?” Ninh Hiên ngậm lấy kẹo, l.i.ế.m liếm, nếm được hương vị, liền lập tức biết đây là gì.
“Em lấy đâu ra đấy?”
Tiểu Tại Tại cũng lấy cho chính mình một cái, nhét vào trong miệng, hàm hàm hồ hồ mà trả lời: “Ở chỗ bà nội đó.”
Hiện tại cả nhà chỉ có một mình Tiểu Tại Tại có thể đúng lý hợp tình mà đòi đồ ăn của bà Ninh, còn những người anh trai khác lớn lên đã có chút hiểu chuyện, nên sẽ không lại chủ động đi đòi đồ ăn vặt với bà Ninh nữa.
Cho nên trên cơ bản những đồ ăn vặt mà bà Ninh để dành đều vào trong cái bụng nhỏ của Tiểu Tại Tại.
Cũng may nhờ tính cách hoạt bát hướng ngoại lại còn hiếu động, mỗi ngày chạy tới chạy lui, tinh lực mười phần, cũng không ngừng nghỉ, vận động khá nhiều.
Cho nên dù bé có ăn nhiều đến đâu, cũng không bị béo phì.
Thậm chí còn bởi vì giống mẹ, khung xương nhỏ xinh, nhìn có vẻ bé hơn so với những người bạn cùng tuổi.
Có lẽ vì sợ em gái lại đột nhiên muốn nhét thêm vào vali của mình cái gì đó, nên tốc độ thu dọn của Ninh Hiên nhanh hơn , ba lượng hai hạ đã đem những thứ cần thiết đều gấp gọn cho vào vali, khép lại, kéo khóa lên, xong việc!
“Sao anh có thể thu dọn nhanh thế?”
Quả nhiên đúng như Ninh Hiên dự đóan Tiểu Tại đi một vòng phòng khi quay lại đã cầm theo trên tay một cái khăn quàng cổ định nhét vào trong vali của anh ba, bĩu môi, dứt khoát quấn khăn quàng cổ vào cổ mình luôn.