Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 213
Cập nhật lúc: 2024-10-03 08:49:30
Lượt xem: 42
Cả nhà đều đến thay phiên rửa, bao gồm cả Tiểu Tại Tại, một nhà bảy người, vừa lúc bằng một tuần, nên khó có thể chơi xấu được.
Nếu đến phiên người nào mà người đó không làm, thì ngày hôm sau mọi người sẽ không còn bát sạch để ăn.
Đương nhiên, cũng tính toán đến chuyện sẽ có thể xảy ra tính huống nào đó, cho nên cho phép mọi người có thể thay ca với nhau, hoặc là nhờ người khác rửa hộ, chỉ cần người nọ cam tâm tình nguyện là được.
Tiểu Tại Tại chờ sau khi mọi người đều đã ăn cơm xong, tự giác bưng bát đũa đi vào phòng bếp rửa sạch.
Bé người nhỏ chăn ngắn nên không thể với tới bồn rửa bát, chính vì thế nên khi rửa bát bé thường cầm thêm một cái ghế để kê chân lên để có thể với tới chậu rửa.
Nhưng động tác rửa chén của bé rất cẩn thận, không thể nói là thuần thục, nhưng là sẽ không làm vỡ bát đũa trên mâm, cũng có thể rửa sạch sẽ, nhưng tốc độ lại chậm chạp quá.
Không có biện pháp, tay bé ngắn lại nhỏ, không linh hoạt như người lớn, đó là điều dễ hiểu.
“Được rồi!”
Sau một quá trình vất vả bé mới có thể rửa sạch bát đũa, Tiểu Tại Tại với hai cái móng vuốt nhỏ ướt dầm dề muốn chạy ra ngoài nhà chơi, kết quả giữa đường bị anh hai bé bắt được, nhanh chóng cầm khăn lông sạch sẽ lau khô hai cái móng vuốt nhỏ kia của bé đi.
“Anh vừa mới lau nhà đó, em đừng làm bẩn ra nhà.”
“Chả sao đâu mà? Vừa mới lau thì nền nhà chắc chắn vẫn còn ướt?” Tiểu Tại Tại ngoan ngoãn đứng đó lau tay nhỏ cho, ngoài miệng còn lẩm nhẩm lầm nhầm.
Ninh Hàng nhàn nhạt nhấc mắt.
Tiểu Tại Tại lập tức ngậm chặt miệng, còn đem toàn bộ cánh môi mím hết vào vào, tỏ vẻ bản thân vừa mới không nói chuyện.
Không một hành động thừa nào.
Sau khi lau xong cái móng heo của em gái, Ninh Hàng buông tay bé ra: “Đi làm bài tập đi.”
“Dạ.” Tiểu Tại Tại như con thỏ con gặp phải cảnh bị bắt, một khi được phe địch buông ra, lập tức chạy trốn nhanh như gió, lưu cái vô tung vô ảnh.
“Phanh!” Cửa phòng bị nhanh chóng được mở ra lại rồi lại nhanh chóng đóng lại, phát ra một thanh âm vang lên khá to.
Ninh Hiên đang ngồi làm bài tập ở bàn của bản thân cũng không ngẩng đầu lên, liền biết đã xảy ra chuyện gì: “Em lại làm gì chọc giận anh hai hả?”
“Mới không có.” Tiểu Tại Tại mạnh miệng mà phản bác.
“……” Ninh Hiên cười không nói lời nào.
Mặc dù không cần đọc Tâm Thuật, Tiểu Tại Tại cũng có thể đoán ra anh ba căn bản không tin bé, bé không cao hứng mà hừ nhẹ một tiếng, quyết định không quan tâm tới anh ba nữa.
Bé kéo cặp sách của mình và đi đến bàn của mình.
Tiểu Tại Tại lấy sách giáo khoa cùng với sách bài tập ra, nhân tiện đặt hộp bút chì ra và chuẩn bị viết bài tập về nhà.
Phòng của hai anh em họ không lớn cũng không nhỏ, nhưng phần lãnh địa của hai anh em đều được phân chia rõ ràng.
Giường trên và giường dưới chiếm chính giữa bức tường bên phải, chừa một chút không gian hai bên, được kê thành tủ quần áo dọc.
Hai anh em mỗi người một cái tủ quần áo, không can thiệp vào đồ của nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-213.html.]
Tương ứng với vị trí đặt tủ quần áo, hai bên tường phải có bàn làm việc, kê ghế phù hợp, chính giữa là giá sách, ngăn tủ đựng quần áo, tủ quần áo không bị xáo trộn.
Cách bố trí căn phòng này được quyết định sau một thời gian dài thảo luận của hai vợ chồng Ninh Viễn Hàng.
Dự định ban đầu là mong các con dù ở chung nhưng cũng có thể có không gian riêng.
Nhưng trên thực tế, tuy bàn học của hai anh em không lẫn lộn ai với ai, nhưng tủ quần áo lại không phải như vậy.
Nguyên nhân là quần áo của Tiểu Tại Tại quá nhiều, tủ quần áo của bé không thể chứa nổi, liền bắt đầu đúng lý hợp tình mà chiếm cả tủ quần áo của anh trai.
Cũng may Ninh Hiên đối với việc này không để ý, không cùng bé so đo.
Bằng không mỗi lần vừa mở tủ quần áo của mình ra, giương mắt nhìn lên, gần một nửa đều là quần áo của em gái, đổi lại là cũng đều phải tức giận.
Bài tập lớp hai tiểu học không nhiều, Tiểu Tại Tại mới làm mười lăm phút liền giải quyết xong.
“Xong rồi, đi sang chỗ bà nội thôi!”
Bé vui vẻ thu dọn đồ đạc, mang theo dụng cụ vẽ rồi chạy sang bà nội học vẽ.
Hiện tại cuộc sống của Tiểu Tại Tại trên cơ bản đều theo hình thức này.
Đi học, về nhà, làm bài tập, sau đó tìm bà nội học vẽ tranh.
Nguyên bản Tô Hân Nghiên còn tưởng rằng con gái đi theo bà nội bé học vẽ tranh chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào, có lẽ học không được bao lâu sẽ từ bỏ, rốt cuộc việc luyện tập hội họa là một quá trình yêu cầu phải kiên trì.
Trên thực tế, mặc kệ quá trình học tập kỹ năng nào đi chăng nữa thì quá trình này cũng rất nhàm chán.
Mà theo như sự hiểu biết của người mẹ có chút vô tâm này, tuy nói bé được giáo dưỡng hiểu chuyện nghe lời, nhưng lại bị cả nhà sủng đến đến mức tính tình có chút kiều khí nhỏ, rõ ràng là người không chịu được khổ.
Bình thường đi đường đi mệt đều thích hướng về phía ba ba và anh trai làm nũng cầu ôm một cái.
Cho nên Tô Hân Nghiên luôn có loại cảm giác con gái làm việc sẽ không bao giờ kiên trì được.
Thật không ngờ, bé lại thật sự học vẽ rất chăm chỉ và nghiêm túc, học cũng đã gần hai năm rồi, mà từ lúc ấy tới bây giờ bé chưa bao giờ than thở mệt nhọc giữa chừng, thậm trí bé có ý thức hoàn thành bài tập mà bà nội giao cho đúng giờ còn đúng theo số lượng, không bao giờ lười biếng.
Thấy vậy, Tô Hân Nghiên thay đổi suy nghĩ của mình về con gái của mình, cô cũng thầm ngẫm lại bản thân.
Không nên nhìn nhận con gái chỉ bằng một chuyện, có đôi khi bé còn giỏi hơn so với tưởng tượng của mình.
Tiểu Tại Tại đi theo bà nội học vẽ hơn hai giờ, đến 9 giờ rưỡi, mới bị thúc giục đi tắm rửa rồi đi ngủ.
Trường học 7 giờ sẽ vào học, mỗi ngày 6 giờ rưỡi là bé đã phải rời giường đi học, không ngủ sớm không được.
Thời gian như con én bay qua, bay nhanh trôi đi.
Trong nháy mắt liền đến thời điểm bọn nhỏ nghỉ đông, một năm mới cũng sắp đã đến.
Năm trước, một phần phân thư thông báo trúng tuyển theo bưu điện, được gửi đi tới mọi nơi trên cả nước, từ người phát thư cõng bao, đạp xe, tự mình đưa thư trúng tuyển vào tay các thí sinh.
Từ đây, rất nhiều người cũng sắp bước lên con đường thay đổi số phận.