Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 200
Cập nhật lúc: 2024-09-29 10:49:03
Lượt xem: 44
“Ha, nguy hiểm thật.” Ninh Hàn chạy theo phái ba ba và em gái, nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua phía sau.
Từ xa nhìn thấy hình ảnh thầy Trương đang bị Hứa Thốn Ny nhéo eo, không khỏi sinh ra một tia đồng tình lòng cũng tràn đầy may mắn, còn may bọn họ chạy trốn rất nhanh, bằng không em gái sẽ bị người ta trách mắng.
Nghĩ vậy, Ninh Hàn lập tức quay đầu muốn nhắc nhở về sau em gái đừng nói lung tung nữa.
Liền thấy ba ba đã giơ tay nhẹ nhàng đánh vào m.ô.n.g nhỏ của em gái hai cái, nghiêm túc mà giáo huấn: “Về sau còn dám dám tùy tiện nói lung tung nữa không?”
“Không, không dám.”
Tiểu Tại Tại ủy khuất bẹp cái miệng nhỏ, đáng thương hề hề mà nhận sai: “Tại Tại về sau, không, không dám nói lung tung nữa.”
“Ba! sao ba có thể đánh em gái được?”
Ninh Viễn Hàng còn chưa nói xong, Ninh Hàn liền cướp lời nói trước.
Anh vội vàng cướp em gái về từ trong lòng n.g.ự.c ba ba, thương tiếc mà ôm em gái vào trong lòng n.g.ự.c mình dỗ dành: “Chớ sợ chớ sợ, anh trai bảo vệ em.”
Nếu không có ai dỗ Tiểu Tại Tại, có khả năng bé sẽ mạnh mẽ hơn chút, nhưng một khi được yêu thương dỗ dành, bé lập tức liền cảm giác ủy khuất nảy lên trong lòng, nhịn không được trong lòng n.g.ự.c anh cả khóc thút tha thút thít.
Bộ dáng thật sự đáng thương.
Điều này làm cho Ninh Hàn càng thêm đau lòng.
Một bên dỗ em gái, một bên dùng ánh mắt không tán đồng nhìn về phía ba ba, còn uy h.i.ế.p anh: “Ba ba chọc em gái khóc, trở về con sẽ nói với mẹ biết.”
Ninh Viễn Hàng xem và đã hiểu ngụ ý của con trai: “……”
Hai cha con cuối cùng trong một loại không khí quỷ dị kiểm tra xong trường thi, sau đó đồng loạt trở về nhà.
Xem và kiểm tra trường thi tiêu phí không mất bao nhiêu thời gian, lãng phí thời gian nhất hẳn là thời gian trên đường qua lại, nhưng bọn Tô Hân Nghiên có xe đạp thay cho đi bộ, sẽ tương đối nhanh hơn một chút.
Cho nên thời điểm đám người Tiểu Tại Tại về đến nhà, đám người Tô Hân Nghiên cũng đã trở lại.
Tiến và nhà, bà Ninh- người thứ nhất nhận thấy được cháu gái khác thường.
“Ai da bé ngoan của bà, sao đôi mắt hồng như vậy, ai chọc con khóc?”
Vẻ mặt bà đau lòng mà đi lên, đem Tiểu Tại Tại ôm vào trong lòng n.g.ự.c mình.
“Bà nội.” Đều không cần anh cả báo cáo, Tiểu Tại Tại đã tự cáo trạng: “Ba ba hung dữ với Tại Tại, ba ba còn đánh Tại Tại, đánh hai cái, đau lắm.”
Tức khắc, ánh mắt ‘ hung ác ’ của bà Ninh liền dừng ở trên người con trai, phía sau bà, Tô Hân Nghiên nghe thấy động tĩnh, còn đang tiến đến gần.
Ninh Viễn Hàng vô lực mà biện giải: “…… Con không dùng lực.”
“Không dùng lực là có thể đánh con mình? Có việc gì cũng không thể nói chuyên bình thường sao, thế nào cũng phải động thủ? Con có tiền đồ không hả? Mẹ hỏi con một chút , từ nhỏ đến lớn, mẹ cùng ba con có từng đánh con một lần không hả? A, hiện tại con đã trưởng thành, có bản lĩnh, là có thể tùy ý đánh cháu của mẹ đúng không?”
Bà Ninh tựa như đã bật một cơ quan nào đó, trực tiếp mắng Ninh Viễn Hàng, khiến vẻ mặt anh chật vật, vô lực chống đỡ.
Anh nhu nhược nhưng còn muốn nói gì, liền tiếp nhận được ánh mắt của vợ phía sau mẹ, lập tức câm miệng, ngoan ngoãn nhận mắng.
Không đợi bà Ninh nói thêm hai câu, khiến cho tên đầu sỏ của mọi chuyện- Tiểu Tại Tại đã nhanh chân đứng ra bảo hộ ba ba bé.
hai cánh tay mũm mĩm của bé ôm lấy cổ bà Ninh, nhẹ nhàng lắc lắc, nãi hô hô làm nũng: “Bà nội đừng mắng ba ba nữa, là Tại Tại không ngoan, nói lung tung, làm hại thầy giáo Trương bị chị Hứa đánh, ba ba lúc này mới tức giận.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-200.html.]
Thì ra, sau khi bọn họ rời đi Trương Tuệ và vợ đã phát sinh một chuyện, đều bị đám người Ninh Viễn Hàng thu hết vào đáy mắt.
Bọn họ cũng nghe không thấy kia đôi vợ chồng kia đang nói cái gì, chỉ là thấy Hứa Thốn Ni tức giận vang cánh tay của Trương Tuệ ra nổi giận đùng đùng mà rời đi, Trương Tuệ vội vàng đuổi theo, còn bị vợ nhéo eo, liền cho rằng những lời này của Tiểu Tại Tại đó dẫn đến mâu thuẫn của hai vợ chồng trẻ kia.
Ninh Viễn Hàng lúc này mới muốn giáo huấn con gái.
Nếu thực sự tình cảm của hai vợ chồng kia chỉ vì một câu nói lúc vu vơ của con gái làm cho có vấn đề khó giải quyết gì, thì không thể nhịn được.
Nghe xong tiền căn hậu quả, bà Ninh không thể dạy con trai bảo vệ cháu gái được nữa, mà Tiểu Tại Tại lại bị mẹ bé đơn độc xách vào trong phòng giáo dục.
“Ơ……”
Nhìn thấy cháu gái bị con dâu mang đi, bà Ninh có chút sốt ruột.
Nhịn không được khuyên bảo con trai: “Vừa rồi không phải con đã đánh con bé hai cái sao? Khẳng định con bé cũng nhận được giáo huấn rồi, nếu không con đi vào khuyên bảo vợ, lần này thôi bỏ đi được không? Đừng mắng con bé nữa.”
Đúng là bà đau lòng cháu gái nhỏ.
Vốn tưởng rằng con trai có thể giúp đỡ cản lại vợ anh, không nghĩ tới biểu hiện của anh còn túng vừa rồi rất nhiều.
“Hân Nghiên muốn giáo dục con gái, con cũng không dám đi cản đâu.”
Bằng không đến lúc đó liền không phải là vợ dạy dỗ con gái, mà là hai cha con bọn họ cùng nhau quỳ gối trước mặt vợ chịu giáo huấn.
Bà Ninh: “……”
Vẻ mặt bà ghét bỏ: “Làm gì cũng không được, mẹ sinh con lớn như vậy rồi có ích lợi gì?”
Ninh Viễn Hàng: “……”
Ba anh em Ninh gia xem phải hoàn cảnh này: “……”
“Phụt!”
Hình như có người đang cười trộm.
*
Trong phòng, Tiểu Tại Tại đang bị mẹ đặt ở mép giường, Tô Hân Nghiên ngồi xổm trước mặt bé, đôi tay để trên đầu nhỏ của bé, làm để bé đối diện với mắt mình.
“Tại Tại, nhìn mẹ.”
Tiểu Tại Tại ngoan ngoãn nhìn về phía mẹ.
“Con nói với mẹ biết, con nhìn thấy gì?”
“Mẹ đang khẩn trương về chuyện ngày mai thi đại học.” Trong mắt Tiểu Tại Tại xẹt qua một sợi kim mang, rõ ràng đã đọc ra nỗi lòng của mẹ lúc này.
“Đúng vậy, mẹ đang rất khẩn trương, nhưng mẹ có biểu hiện sự khẩn trương ấy ra ngoài vào lúc này không?” Tô Hân Nghiên giơ tay bưng kín hai mắt của con gái, ngữ khí bình tĩnh an hòa.
“Không có.” Tiểu Tại Tại lắc đầu.
Xem nhẹ tác dụng của thuật đọc tâm, chỉ là nghe thanh âm, cùng cảm nhận hơi thở trên người, bé vô pháp phán đoán ra mẹ có hay khẩn trương không.
“Đúng vậy, mẹ không biểu hiện sự khẩn trương ra ngoài, bởi vì mẹ biết liền dù mẹ có biểu hiện ra ngoài, ngoại trừ việc làm cho mọi người xung quanh càng lo lắng thêm, còn lại chẳng có tác dụng gì, cho nên mẹ đã đem cảm xúc này giấu đi, không muốn cho người khác biết.”