Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 194
Cập nhật lúc: 2024-09-23 17:06:43
Lượt xem: 56
“Ngày mai con bắt buộc phải đi tiêm, không phải do con muốn hay không muốn.”
Nếu âm mưu đã bị bại lộ, Ninh Viễn Hàng dứt khoát không giấu giếm nữa, trực tiếp cường ngạnh nói.
Vốn định đem con gái và con trai nhỏ tách ra xách đi phòng bệnh tiêm vắc-xin, có thể tránh cho hai tiểu gia hỏa này cùng nhau làm ầm ĩ khiến người ta chịu không nổi, không nghĩ tới một tên thì thu phục được rồi, lại không cẩn thận ở trước một tên khác bại lộ.
Nhưng không sao hết, mềm không được có thể dung phương pháp cứng.
** cũng là một giải pháp tốt cho vấn đề.
Đáng thương cho Ninh Tiểu Hiên, mặc kệ liều mạng giãy giụa như thế nào, cuối cùng vẫn là bị ba ba mạnh mẽ kéo đi bệnh viện tiêm.
Nghe nói, ngày đó tiếng khóc ở bệnh viện vang dội nhất chính là con trai anh.
Không chỉ có như thế, tên đáng thương này còn thút tha thút thít mà về nhà, còn gặp em gái cực kỳ tàn ác cười nhạo.
Bởi vì thời điểm tiêm Tiểu Tại Tại không khóc, cậu khóc.
Lòng tự trọng của Ninh Hiên bị nhục gục ngã tại chỗ, chạy về phòng chốn ở một góc khóc.
“Ninh Tại Tại, không được cười nhạo anh trai con, đi xin lỗi anh trai ngay lập tức!” Tô Hân Nghiên có thể mặc kệ nhưng mâu thuẫn nhỏ của các con với nhau, nhưng là lần này lại không giống nhau.
Vốn dĩ vừa mới bị bắt lôi đi tiêm, Ninh Hiên đã đủ thương tâm, kết quả em gái cậu còn nhẫn tâm sát muối vào vết thương nữa.
Hành vi này, đều có thể được gọi là là vui sướng khi người gặp họa.
Tô Hân Nghiên cũng không thích con mình trở thành người thích vui sướng trên nỗi đau của người khác, vì vậy vấn đề này phải được xử lý nghiêm túc.
Tiểu Tại Tại từ trên mặt mẹ đọc ra sai lầm của mình.
Bé áy náy mà nắm chặt tay nhỏ, rũ đầu xuống, ngoan ngoãn đi tìm anh ba xin lỗi.
Mở cửa phòng ra, dùng đầu dò nhìn vào bên trong, bên trong yên tĩnh, không thấy ai.
Trên mặt đất không có, vậy hẳn là ở trên giường.
Khe cửa bị đẩy ra rộng hơn, một bóng người nhỏ nhắn vụt vào, người trên giường nghe thấy động tĩnh khẽ nhúc nhích, nhưng không phát ra tiếng động.
Cậu vẫn còn tức giận, không muốn để ý tới em gái nữa.
Một lát sau, cảm giác trên dưới giường hơi hơi lay động một chút, ngay sau đó một đầu nhỏ từ mép giường chui vào.
“Anh ba……” Tiểu nãi âm ép tới thấp nhất có thể.
Nhìn bộ dáng lén lút này, không biết còn tưởng rằng bé đang định đi ăn trộm cơ.
“Anh ba.” Tiểu Tại Tại lại gọi một tiếng, thấy người trên giường không có phản ứng gì, bé chỉ cố gắng hết sức, dùng tay chân trèo lên giường anh ba, rất thuần thục chui xuống giường, nằm nghiêng song song với anh ba bé.
“Ngươi lên đây làm gì? Đi xuống!”
Ninh Hiên đột nhiên trở mình, cùng với em gái mặt đối mặt, biến thành đưa lưng về phía bé.
Tỏ vẻ bản thân vẫn còn tức giận, còn lâu mới hết tức!
Không tốt!
“Ca ca không cần tức giận.” Tiểu Tại Tại nắm lấy cánh tay Ninh Hiên lắc lắc, nãi thanh nãi khí xin lỗi: “Rất xin lỗi, Tại Tại sai rồi, Tại Tại không nên cười anh trai.”
Ninh Hiên vốn đang rất tức giận vừa nghe thấy em gái xin lỗi, cỗ tức giận ở đáy lòng đọng lại kia trong nháy mắt liền tan.
Chỉ là cậu có chút không cam lòng nhanh như vậy liền tha thứ cho bé, thanh âm rầu rĩ hỏi: “Vậy lần sau em còn dám lại chê cười anh không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-194.html.]
“Không dám không dám nữa đâu.” Tiểu Tại Tại liên tục lắc đầu.
Bé đã khắc sâu sai lầm của bản thân rồi không dám mắc lại nữa đâu.
“Vậy…… vậy lần sau nếu đi tiêm nữa, em cũng không thể để lại anh một mình, phải đi cùng anh đó.”
Kỳ thật điều mà Ninh Hiên để ý không chỉ là em gái cười nhạo, còn lần này em gái để cậu một mình phải đối mặt với sự sợ hãi của kim tiêm.
Nhưng yêu cầu anh trai đưa ra này...
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Tại Tại nhăn lại: “Tại Tại cũng sợ, không muốn bị tiêm.”
Thật sự bé không thể đáp ứng anh ba được.
Anh ba thật khó dỗ dành, bằng không liền không dỗ nữa nhỉ?
Bị sự sợ hãi đối với tiêm đã làm Tiểu Tại Tại tụt mất ý chí đang muốn lặng lẽ từ trên giường Ninh Hiên bò xuống, lại bị cậu nhạy bén mà xoay người ôm lấy.
“Không được chạy, lần sau phải cùng anh đi tiêm, bằng không anh sẽ không tha thứ cho em nữa!”
“Vậy em cũng không cần anh tha thứ nữa đâu.”
Tiểu Tại Tại một lòng muốn rút lui.
Ninh Hiên trợn tròn mắt, vội vàng dùng thêm sức mà ôm chặt em gái, còn cầm chăn bọc lấy bé, phòng ngừa bé khôn lỏi tránh thoát rồi chạy trốn, chờ sau khi xác định bé đã nằm yên, lúc này mới tiếp tục uy hiếp.
“Mau trả lời anh trai, không đáp ứng anh sẽ không thả em ra đâu.”
“Em không cần!”
Tiểu Tại Tại giãy giụa.
Bé quằn quại, Ninh Hiên ngay lập tức vội vàng giữ bé lại, cuối cùng biến thành một trận chiến lớn giữa hai anh em, đánh nhau, thỉnh thoảng còn có tiếng cười hi hi ha ha.
Đây là đang đánh nhau hay là đang chơi đùa?
Tô Hân Nghiên vẫn luôn đứng ở cửa chú ý động tĩnh bên trong, vẻ mặt cô vô ngữ.
Cô lắc đầu, cũng mặc kệ hai tên quỷ nhỏ này, lo ôn tập cho bản thân mình đã.
*
Ngắm mùa xuân và mùa thu đến.
Khi chuyến tàu thời gian cuối cùng đã lăn bánh trên sân ga mang tên Tháng Mười, Ninh gia rơi vào bầu không khí trang nghiêm và căng thẳng đến khó hiểu.
Chính xác mà nói, là Tô Hân Nghiên rơi vào trạng thái căng thẳng cao độ, và vô thức cảm nhiễm những người xung quanh, khiến bầu không khí của cả Ninh gia thay đổi.
Có lẽ người khác sẽ không biết vì sao cô lại biến thành bộ dáng này.
Nhưng Tiểu Tại Tại lại rất rõ ràng.
Bởi vì tin tức thi đại học sẽ khôi phục, sẽ diễn ra vào tháng này, và truyền khắp trên dưới cả nước.
Chỉ biết cụ thể là tháng 10 còn vào một ngày cụ thể nào đó lại không biết.
Bởi vì Tô Hân Nghiên chỉ nhớ rõ tháng 10 năm 1977 là khi chính phủ trung ương thông báo nối lại kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng cô lại quên mất ngày cụ thể.
Nếu như cô cũng không biết ngày cụ thể là ngày nào, vậy Tiểu Tại Tại tự nhiên cũng càng thêm không biết.
Nhưng điều gì phải đến sẽ phải đến.