Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 188
Cập nhật lúc: 2024-09-22 10:29:42
Lượt xem: 26
“Hân Nghiên.” Ninh Viễn Hàng tự giác chột dạ thật cẩn thận mà gọi.
Không ai phản ứng lại anh.
Quả nhiên, anh bất lực mỉm cười.
Đi đến sau lưng vợ, đôi tay đặt lên bả vai của vợ, lấy lòng mà mát xa hai vai cho cô, thuận tiện ném nồi.
“Chuyện này cũng không phải là kế hoạch của anh, là mấy đứa con trai của em nhờ anh gạt em đó, bọn họ nói muốn cho em một kinh hỉ, anh cũng chỉ có thể chịu đựng không thể nói cho em biết, thật không thể trách anh được đâu.”
“A.” Tô Hân Nghiên cười lạnh.
“Bọn họ nếu để nhờ anh không nói, anh cũng không thể hoàn toàn giả vờ không biết? Càng ở trước mặt em ám chỉ cái gì, còn khiến em hai ngày nay phiền não suốt, ngay cả việc ôn tập cũng vô pháp chuyên tâm.”
Cô tức giận vì tên cẩu nam nhân giấu giếm sao?
Cô tức giận là vì người này miệng tiện.
Không thể nói mọi chuyện liền dứt khoát đừng nói, liền dừng lại giữa chừng dứt ra làm cô khó chịu, đây không phải là cố ý hành hạ người sao!
Phát hiện vợ thật sự tức giận, trong lòng Ninh Viễn Hàng ám đạo không tốt.
Anh cũng chỉ là nhất thời hứng muốn trên cô một tí , không nghĩ tới lại đi quá trớn.
Đang tự hỏi mình phải làm sao bây giờ, Tô Hân Nghiên liền tiếp tục làm khó dễ: “Còn có, con trai con gái anh đều biết hôm nay sinh nhật em, còn chuẩn bị cho em một ngạc nhiên, mẹ cũng chuẩn bị quà cho em, quà của anh đâu?”
Cô đưa tay ra muốn quà sinh nhật.
Ninh Viễn Hàng triển khai đôi tay, ở trước mặt vợ dạo qua một vòng, cố ý vui đùa nói: “Quà của em không phải ở chỗ này, anh đem ta chính mình tặng cho em.”
“Vốn dĩ anh chính là của em, không tính!”
Tô Hân Nghiên không hề kìm chế và tỏ ra thích thú, nhưng cô vẫn nhất quyết tìm ra lỗi.
“Nhưng tiền lương của anh đều ở trong tay em hết rồi, không có tiền mua lễ vật làm sao bây giờ?” Ninh Viễn Hàng làm bộ khó xử.
“Em cũng mặc kệ anh định làm sao bây giờ, dù sao hôm nay nếu anh không biến ra cho em một món quà khiến em vừa lòng, liền đi ra ngoài sô pha ở phòng khách ngủ đi.” Cô càn quấy nói.
Vốn tưởng rằng chồng sẽ xin tha, không ngờ anh đột nhiên làm khó dễ.
Anh đưa tay nhấc cô ra khỏi ghế theo cô cùng nhau ngã ra giường.
Tô Hân Nghiên kinh hô một tiếng, bị đè ở dưới thân Ninh Viễn Hàng, giương mắt cùng anh bốn mắt nhìn nhau.
Gương mặt anh tuấn của người đàn ông ở gần trong gang tấc khiến cho gương mặt to hơn, thế nhưng không có gì tỳ vết, ngược lại mang theo một cổ hơi thở hùng liệt nam tính ập vào trước mặt, cường thế mà gợi cảm, khiến đầu óc Tô Hân Nghiên choáng váng.
Hỗn đản này cư nhiên còn sẽ sử dụng mỹ nam kế đấy!
“Anh định làm gì hả?” Tiếng nói của cô lộ ra chút run rẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-188.html.]
Môi mỏng của người đàn ông cong nhẹ, cúi đầu ghé vào bên tai cô, hơi thở nóng rực phả lên, khiến cho vành tai trắng nõn kia thẹn thùng đến ửng đỏ.
“Bây giờ chồng sẽ làm cho vợ biết, thử xem món quà này của anh có đủ làm em thỏa mãn không nhé.”
Hả, chuyện gì........
Đây là con sói từ đâu chui ra vậy?
Ai dạy hỏng tên chồng chính trực ngay thẳng của cô rồi?
Không ai có thể trả lời hết câu hỏi này đến câu khác của cô, dù sao thì cuối cùng ý thức của cô cũng rối bời đến mức không nghĩ ra được.
Khi mệt đến nửa mộng nửa tỉnh, giữa cổ đột nhiên chợt lạnh.
Tô Hân Nghiên theo bản năng mà giơ tay sờ thử, mơ hồ hỏi: “Đây là cái gì thế?”
“Quà sinh nhật, đồ ngốc nhỏ này, em sẽ không thật sự cho rằng anh không chuẩn bị quà cho em hả?”
Người đàn ông khẽ cười một tiếng, tiếng nói đê đê trầm trầm, lộ ra vài phần thoả mãn.
Phía sau chuyện này Tô Hân Nghiên không có ký ức, bởi vì cô đã ngủ rồi.
*
Sáng sớm.
Tiểu Tại Tại từ sớm đã tự giác ra khỏi giường, tự chạy tới phòng vệ sinh rửa mặt, lại tự thay quần áo, đeo chiếc túi nhỏ mà bà nội làm cho sau lưng, gấp không chờ nổi mà đi gõ cửa phòng cha mẹ.
“Ba ba mẹ, dậy đi dậy đi, mặt trời chiếu tới m.ô.n.g rồi đó, dậy nhanh đi nào!”
Tiểu nãi âm hưởng lượng mà quanh quẩn ở nhà, không có gì bất ngờ xảy ra mà đem người ngủ say bên trong đánh thức.
Ninh Viễn Hàng đột nhiên mở cửa phòng ra, đỉnh đầu tóc có chút rối loạn do mới tỉnh dậy chưa chải lại, mặt có chút đen lại, tiếng nói lạnh băng nói: “Yên lặng nào, mẹ con còn đang ngủ.”
Anh cúi đầu, nhìn thấy đứng ở cửa chính là con gái nhỏ, trong nháy mắt sắc mặt giống như băng tuyết tan rã trở nên ôn nhu vô cùng.
“Tại Tại, sao hôm nay con dậy sớm thế, có đói bụng không, ba ba nấu gì ăn cho con nha.”
Ninh Viễn Hàng một bên bế con gái lên hướng về phía tủ lạnh đi, một bên hơi hơi ảo não.
Vừa mới rời giường không chú ý, còn tưởng rằng là ai cơ, không dự đoán được lại là con gái nhỏ, không cẩn thận hung hăng với bé, cũng không biết bé có thể thương tâm khổ sở hay không, cho rằng ba ba không thích bé.
Tiểu Tại Tại kỳ thật không suy nghĩ nhiều như vậy.
Bé ngoan ngoãn được ba ba ôm, đi theo anh cùng nhau thăm tủ lạnh xem có gì ăn không.
“Con muốn ăn cái gì thế?” Ninh Viễn Hàng hỏi.
“Muốn ăn dưa hấu!” Tủ lạnh có một phần tư quả dưa hấu, là hôm qua ăn dư lại.
“Không được, mới sáng sớm đã dưa hấu lạnh, quá lạnh, con ăn xong muốn tiêu chảy hả.”