Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 186
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:55:07
Lượt xem: 54
Mấy đứa con trai tốt nghiệp, đây một cái tin tức tốt.
Nhưng bởi vậy mà kèm theo một số vấn đề không thể bỏ qua.
Tô Hân Nghiên lo lắng không biết phải làm gì.
Để hai đứa con trai xuống nông thôn?
Chuyện này không có khả năng!
Hiện tại đã tháng 7, chỉ còn ba tháng nữa tin tức thi đại học sẽ khôi phục sẽ truyền đến, vào thời điểm mấu chốt này, không thể để thằng bé xuống thôn chịu khổ được.
Nếu thật sự như vậy, không bằng trực tiếp để cô mang theo mấy đứa con trai về Trần gia thôn là được.
Nghĩ cách để cho bọn nhỏ có tên trong danh ngạch đại học Công Nông Binh?
Chuyện này càng không thể!
Làm như vậy chả khác gì trực tiếp huỷ hoại tiền đồ của bọn nhỏ, so với những sinh viên đại học chỉ dựa vào sự tiến cử thì việc họ vượt qua bài kiểm tra dựa trên sức lực của họ chẳng phải là tốt sao?
Nhưng bọn nhỏ đều theo hộ khẩu của Ninh Viễn Hàng, hiện tại bọn nhỏ là người như trấn trên, ấn theo quy định, nếu không có đơn vị tiếp thu, thì nhất định phải xuống nông thôn.
Nhưng hiện tại tìm công tác có bao nhiêu khó khăn?
Tô Hân Nghiên biết nếu để con trai về nông thôn có bao nhiêu vất vả, có bao nhiêu khó khăn, làm người mẹ ai lại muốn để con mình đi vào chỗ như vậy chứ!
Không đề cập tới chuyện khác, năm đó cô có thể ở Trần gia thôn lên làm kế toán, cũng phải trải qua một phen trắc trở, còn chút nữa thì bị người ta hại chết.
Nhưng bất luận thế nào, vấn đề lửa xém lông mày của bọn nhỏ, dù sao cũng phải nghĩ cách giúp bọn nhỏ giải quyết.
Sự tình này liên quan đến Ninh Hàn và Ninh Hàng, tự nhiên không đơn giản chỉ là chuyện của một mình cô..
Cho nên Tô Hân Nghiên hoàn toàn không có ý định để vấn đề này cho riêng mình mà đi tìm chồng cùng nhau thảo luận xem nên làm gì.
“Anh không muốn để bọn nhỏ xuống nông thôn?” Ninh Viễn Hàng an tĩnh mà nghe vợ kể ra phiền não, cuối cùng, thái độ bình tĩnh hỏi.
“Em hỏi mấy câu vô nghĩa này làm gì, nhà ai nguyện ý để con mình xuống nông thôn a!”
Bị này bộ dáng bình tĩnh của tên đàn ông này làm tức giận, Tô Hân Nghiên nhịn không được cho anh một móng vuốt.
Không có gì bất ngờ xảy ra mà bị bắt lấy, còn xoa xoa nhẹ nhàng tay cô, không rút tay ra được, cô giận dữ: “Buông ra.”
Ninh Viễn Hàng không phản ứng, vẫn như cũ cầm lấy tay cô thưởng thức, nhẹ nhàng xoa nói: “Sao em lại không muốn đi hỏi ý kiến hai người con trai của mình?”
“Thật ra em cũng muốn hỏi, nhưng không phải không biết nên nói như thế nào sao.”
Tô Hân Nghiên nhìn chồng với ánh mắt tràn ngập ám chỉ.
Thái độ rất rõ ràng, muốn bảo anh đi nói chuyện tâm sự với hai người con trai, tốt nhất từ trong miệng bọn họ hỏi ra, tỷ như hỏi tương lai muốn làm gì linh tinh, để cô biết còn kiếm cách cho bọn nhỏ.
“Đừng nhọc lòng, bọn nhỏ có ý nghĩ của chính mình, bọn họ có thể tự lo liệu cho tương lai của bản thân, hiện tại nói không chừng bọn nhỏ đã bắt đầu làm gì đó.” Ninh Viễn Hàng trấn an vợ nói.
Lời này nghe……
Tô Hân Nghiên cũng không ngu, tên đàn ông này nói rõ ràng như vậy rồi, chả nhẽ cô không có khả năng nghe không hiểu ý ngoài của câu này hay sao.
Hồ nghi mà nheo lại mắt, nguy hiểm mà nhìn thẳng cái tên đàn ông đang ngồi thẳng lưng dĩnh bạc trên giường.
“Có phải anh đang có chuyện gì gạt em hả?”
“Không có a, anh có thể có chuyện gì?”
Vẻ mặt Ninh Viễn Hàng vô tội.
Kế tiếp mặc kệ Tô Hân Nghiên lại hỏi cái gì, hỏi như thế nào, anh cũng sẽ không tiết lộ quá nhiều thông tin, để cô suy nghĩ lung tung.
Liên tiếp hai ngày, đều nghĩ không ra nguyên cớ.
Tô Hân Nghiên khó thở cắn răng, dứt khoát ra chiêu cuối cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-186.html.]
“Tại Tại, lại đây.” Triệu hoán con gái.
“Mẹ?”
Tiểu Tại Tại vừa mới viết xong bài tập định ra ngoài cùng với mấy người bạn nhỏ chơi, vừa mới đi đến cửa nhà đã bị mẹ gọi đã trở lại.
Bé nghi ngờ nghiêng người, chưa kịp hỏi gì thì bé đã đọc được đáp án từ gương mặt của mẹ mình.
Dừng một chút, Tiểu Tại Tại điên cuồng lắc đầu: “Tại Tại không giúp được.”
“Vì sao?” Tô Hân Nghiên nhíu mày: “Chỉ cần con giúp đỡ mẹ nhìn xem dạo gần đây vì sao anh cả và anh hai con luôn đi sớm về trễ, cũng không cần quá nhiều tin tức đâu chỉ cần một ít thôi là được.”
“Không được.” Tiểu Tại Tại vẫn là lắc đầu.
Lực đạo lắc đầu quá kịch liệt, khiến cho cái má phúng phính của bé run rẩy, người xem rất muốn niết.
Tô Hân Nghiên không nhịn được, thuận tay nhéo một phen.
Sau đó đem con gái ôm vào trong ngực, dỗ bé nói: “Tại Tại, chỉ cần con giúp mẹ lúc này, khẳng định ba ba con và anh trai con đang có chuyện gì đó giấu mẹ, con giúp mẹ nhìn một cái, bọn họ đến tột cùng đang ở sau lưng mẹ, trộm làm cái gì có được không?”
Từ lần trước bị Ninh Viễn Hàng hố.
Hai ngày này Tô Hân Nghiên, lúc nào cũng hỗn loạn, trong lòng giống như con mèo sữa nhỏ, khiến cô gần như phát điên.
Nhưng cố tình cô đã nói như vậy, con gái vẫn là vẫn luôn lắc đầu.
“Không được không được.” Tiểu nãi âm tràn ngập kháng cự.
Nhìn bé như vậy, Tô Hân Nghiên cũng ý thức được cái gì, không nhịn được chất vấn nói: “Là ba ba con không cho con nói với mẹ?”
Tiểu Tại Tại lấy tay che miệng trong giây lát và vô tội chớp mắt nhìn mẹ mình.
Ý đồ lợi dụng bán manh, để mẹ buông tha cho bé.
Biết bản thân chắc chắn sẽ không thể kiếm được thông tin hữu ích nào từ con bé, Tô Hân Nghiêm chỉ có thể buông bé ra và xua tay đuổi đi: "Ra ngoài chơi đi, đừng về muộn quá, mẹ đi nấu cơm."
Tiểu Tại Tại không đi ra ngoài.
Bé dùng hai tay nhỏ nắm lấy tay Tô Hân Nghiên, không cho cô vào bếp, nhân tiện nói với mẹ những lời ba ba dặn bé phải nói trước khi đi làm vào buổi sáng.
“Mẹ, ba ba nói đêm nay ba ba sẽ mang đồ ăn về, bảo không cần làm cơm.”
“Mấy người định chơi trò gì vậy?” vẻ mặt Tô Hân Nghiên khó hiểu.
Một đám này, làm cái gì mà thần thần bí bí?
Bất lực, muốn hỏi nhưng cũng không hỏi ra đáp án được nên cô đơn giản quay về phòng ôn tập.
Học tập khiến cô bình tĩnh lại.
Tiểu Tại Tại thấy mẹ vào trong phòng, lập tức rón ra rón rén mà đi qua, ghé vào cửa phòng trước nghe lén, một hồi lâu, không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì, sau đó bé mới xoay người, nhanh như chớp mà chạy chậm ra tới cửa.
Cửa nhà đóng chặt được mở ra một khe nhỏ, Tiểu Tại Tại từ giữa dò ra nửa thân mình, đối với các anh trai đang tránh ở bên ngoài vẫy tay.
“Không có việc gì nữa rồi, mẹ đang ở trong phòng.”
Nhận được tín hiệu, Ninh Hàn và những người khác lập tức đi vào với rất nhiều thứ trên tay.
Họ bận rộn và âm thầm bắt đầu việc sắp xếp, nhẹ nhàng, cố gắng không tạo ra một âm thanh nhỏ nhất.
Tô Hân Nghiên một khi bắt đầu ôn tập liền chăm chú đến quên thời gian.
Chờ sau khi bụng cô kêu ùng ục mới hoảng hồn, mới phát hiện sắc trời ngoài phòng cư nhiên đã tối rồi.
Mà ông chồng vốn trước khi trời tối phải về nhà nhưng đến bây giờ cũng chưa động tĩnh, vẫn chưa thấy tăm hơi đâu.
Sao lại thế này?
Tăng ca?
Cô nghi hoặc mà đứng lên, mở cửa phòng, đột nhiên bị sáu cái đầu người đang cười tươi đi đến bên cô.