Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 180
Cập nhật lúc: 2024-09-20 15:28:45
Lượt xem: 49
Tô Hân Nghiên căn thời gian đến đón con gái.
Khoảnh khắc mà tiếng chuông tan học vang lên, thân ảnh của cô đã ngay lập tức xuất hiện trước cửa khối một lớp 3.
Ngoài cửa cũng không có ít phụ huynh giống cô đến đón con tan học.
Những học sinh lớp một ở đây cũng giống như những học sinh mầm non ở kiếp trước của cô, phải có phụ huynh mà thầy cô biết mặt thì mới có thể đến đón con đi, thầy cô bằng lòng mới cho đi.
Làm như vậy là để tránh có người nào đó giả danh là người thân của trẻ để đón trẻ.
Nếu đứa trẻ thực sự bị mất vì điều này, nhà trường bù sao nổi.
Tiểu Tại Tại sớm đã nhìn thấy thân ảnh của mẹ.
Bé chờ sau khi cô giáo nói tan học, lập tức vui vẻ mà thu dọn cặp sách, sau đó chạy đến ôm mẹ với chiếc cặp sách chỉ vỏn vẹn có ba cuốn sách giáo khoa mới.
“Mẹ!”
Tô Hân Nghiên mỉm cười tiếp được con gái, thuận tay cầm lấy cặp sách của bé.
Con gái còn nhỏ, việc mang vác vật nặng quá sớm rất dễ khiến con không cao thêm được.
“Hôm nay Tại Tại ở trong trường học có ngoan không?” Câu nói này cũng là câu mà các bậc phụ huynh nào cũng hỏi sau khi tan học.
Các bạn nhỏ trả lời cũng luôn giống nhau.
“Ngoan ạ.”
Tiểu Tại Tại thì không giống lắm, bé còn phải cho thêm từ khoa trương: “Siêu cấp ngoan!”
“Siêu cấp ngoan à, vậy Tại Tại cũng thật giỏi mà.” Câu nói này của Tô Hân Nghiên hoàn toàn chính là dỗ trẻ con.
Cô đưa Tiểu Tại Tại, lễ phép mà theo chân chủ nhiệm lớp của con gái qua chào hỏi, sau đó mang con gái đi ra ngoài.
Tô Hân Nghiên đạp xe lại đây, liền đặt ở cạnh chỗ cửa bác bảo vệ trường nhờ chú bảo vệ trông hộ.
Cũng có khá nhiều bậc phụ huynh cũng đạp xe ra đây và cũng làm giống cô.
Tuy nhiên, không có nhiều xe đạp ở đó, thời đại này, số lượng người có thể mua được xe đạp vẫn còn rất hạn chế.
Tiểu Tại Tại được mẹ bế lên ghế sau xe ngồi, bé ngoan ngoãn mà duỗi tay giữ hai bên trái và phải của ghế trước, cố định thân hình nhỏ bé của mình để không bị ngã.
“Ngồi ổn chưa?”
“Ngồi ổn rồi ạ.”
Tô Hân Nghiên sải bước lên xe, đưa con gái về nhà.
ba người anh trai không trở về nhà ăn cơm, giữa trưa ba ba cũng vội nên không rảnh trở về, cho nên trong nhà chỉ còn lại bà Ninh, Tô Hân Nghiên và Tiểu Tại Tại ba người mẹ con.
Bởi vì ít người, Tô Hân Nghiên cũng chỉ đơn giản nấu cà chua mì trứng.
Mỗi người một chén, ăn no.
Ăn xong, cô thúc giục Tiểu Tại Tại đi nghỉ trưa, lát nữa sẽ đánh thức bé và đưa bé đến trường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-180.html.]
Rõ ràng buổi sáng cũng không làm gì, nhưng mới vừa ăn cơm xong Tiểu Tại Tại lại có cảm giác rất mệt, cũng không cần mẹ thúc giục, bé đã tự mình leo lên giường và ngủ thiếp đi.
Khi được mẹ đánh thức dậy, bé vẫn còn bàng hoàng, không biết hôm nay là ngày gì.
“Dậy đi học. thôi nào”
Tô Hân Nghiên cầm một khăn lông ấm lâu mặt cho Tiểu Tại Tại, bé cũng đã được cô lau tỉnh.
“Mẹ chờ con một chút.”
Tiểu Tại Tại tự giác bò dậy, tự giác thắt một chiếc khăn quàng đỏ, đeo cặp, đi giày và chuẩn bị đi, chờ mẹ đưa bé đến trường.
“Chỗ này chưa chuẩn bị cho tốt.” Tô Hân Nghiên ngồi xổm xuống, giúp đỡ con gái sửa sang lại cái vảy nhỏ mà lúc bé ngủ làm nhăn.
Hiện tại trường chưa phát đồng phục nên bây giờ bé có thể mặc theo ý thích chờ khi phát xong rồi bé chỉ có thể mặc đồng phục.
Mà đồng phục cũng chả có gì đặc biệt chỉ là một cái áo trắng và một cái khăn quàng đỏ.
Lúc đi học vào buổi chiều cũng tương tự như buổi sáng.
Nên khóc thì nên khóc, nên dỗ thì dỗ, không gọi là gà bay chó sủa, nhưng cũng ồn ào nhốn nháo khiến người ta đau đầu.
Đặc biệt lúc đó chỉ muốn trở nên điếc.
Buổi chiều thời điểm tan học là bà Ninh tới đón cháu gái, bà chậm rì rì mà đi bộ lại đây, sau khi gặp được Tiểu Tại Tại, hai bà cháu lại chậm rì rì mà đi bộ về.
Thực tế, trường tiểu học cơ sở 1 cách nhà máy sản xuất máy móc không xa lắm.
Ra cửa xưởng máy móc mất mười lăm phút đi đường là có thể đến.
Lúc trước Ninh Viễn Hàng chọn trường này, ngoại trừ việc trình độ giáo dục ở đây khá tốt, vấn đề an ninh cũng nghiêm.
Cũng có nguyên nhân vì từ nhà máy đến trường này cũng là ngắn nhất trong tất cả các trường.
Nếu không trấn trên cũng có trường Tiểu Học có trình độ giáo dục ngang bằng với trường Tiểu Học sơ sở 1, thậm chí còn có trường cao hơn nhưng anh vẫn nhất quyết đưa con gái đến đây học.
Xưởng máy móc không làm trường dành riêng cho con cái của công nhân, mà trường Tiểu Học cơ sở một này cũng được coi như là trường phụ thuộc, bởi vì bên trong hầu hết đều là con cái của công nhân làm ở xưởng học có vài người thì nhà ở gần đây.
Bằng không lúc trước Ninh Viễn Hàng báo danh cho con gái cũng không dễ dàng gặp cha con Chu gia.
Tất cả không phải vì tất cả mọi người đều học chung một khu học sao?
“Bà nội, chúng ta không đi đón anh ba sao?” Tiểu Tại Tại bước chân vừa ngắn lại nhỏ, lộc cộc đi theo bên người bà nội, ngẩng đầu nhỏ, nãi hô hô hỏi.
“Anh của con còn đi với bạn học về nhà, không cần trong nhà đón.” bà Ninh nói.
Ninh Hiên có rất nhiều bạn học tốt cũng sống trong nhà máy máy móc giống như cậu, vì vậy sau giờ học, họ thích tụ tập với nhau hơn, đánh nhau rồi về nhà, thỉnh thoảng lập nhóm tùy ý đi chơi bóng rồi về nhà không muốn gọi người nhà đến đón.
Còn đứa trẻ lớp năm về cơ bản đã lớn một chút, không cần phải chăm sóc chặt chẽ như hồi nhỏ.
Về đến nhà, chỉ có bé và bà nội, lại không thấy mẹ đâu.
Tiểu Tại Tại không nhịn được hỏi: “Mẹ đâu ạ?”
“Mẹ con đi gửi thư, nói là một lát liền trở về.”
“Dạ.” Nhận được đáp án Tiểu Tại Tại cũng không chấp nhất với chuyện muốn tìm mẹ, nàng buông cặp sách, liền chạy chậm ra ban công, tưới nước cho rau.