Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 174
Cập nhật lúc: 2024-09-20 15:26:33
Lượt xem: 61
Chọn đi chọn lại, cuối cùng Ninh Viễn Hàng đã chọn trường tiểu học nơi cậu con trai út của mình theo học cho con gái mình.
Giáo viên của trường đó rất tốt, và quan trọng nhất là tinh thần học đường nghiêm túc, không để xảy ra quá nhiều chuyện lộn xộn, để trẻ có thể đến trường và học tập tốt.
Sau khi xác định xong cũng là lúc nên mang con gái đi báo danh.
Khi đứa trẻ học tiểu học, thường phải đến trường đăng ký trước vài ngày để nhà trường điều phối danh sách học sinh mới và sắp xếp tương tự như việc chia lớp.
Ngày 25 tháng tám hôm nay, Ninh Viễn Hàng và Tô Hân Nghiên cùng nhau đưa con gái đi, đi trường học báo danh cho con gái.
Trường học có tên là trường Tiểu Học Cở Sở 1, phía trên còn phía trên có trường sơ trung trùng tên, nhiều học sinh tốt nghiệp trường Tiểu Học này sẽ học lên thẳng trường trung học cơ sở đó, đó là một kiểu khuyến khích nội bộ.
Khi Ninh Hiên bắt đầu đi học năm nay, cũng là lúc cậu bước vào lớp năm.
Cho nên hôm nay cậu bị mang theo cùng với em gái lại đây, thuận tiện báo khai giảng, và giao học phí.
Nhưng hôm nay nhân vật quan trọng nhất vẫn là Tiểu Tại Tại.
Tiểu Tại Tại mặc một chiếc váy hoa nhỏ, trên đầu đội một chiếc mũ đáng yêu, còn đeo thêm một chiếc cặp sách nhỏ, một tay nắm ba ba, một tay nắm anh trai, đi theo bên cạnh mẹ, sải bước đến trường tiểu học cơ sở 1 thị trấn.
Cửa lớn của Trường học mở ra, nhiều phụ huynh đưa con ra vào tấp nập.
Đều là các bậc phụ huynh tới báo danh nhập học cho con cái.
Một nhà bọn họ đi vào cổng trường, Ninh Hiên đi đầu dẫn đường, học tập ở đây cũng khá lâu rồi nên cậu cũng đã quen thuộc đường ở đây.
Đã có một hàng dài bên ngoài văn phòng.
Nhìn một hàng ngũ xếp thật dài kia, Ninh Viễn Hàng hơi hơi nhíu mày, quay đầu nói với vợ: “Nếu không em mang Tiểu Hiên đi đóng học phí trước đi, anh và Tại Tại ở chỗ này xếp hàng.”
“Được.” Tô Hân Nghiên nhanh nhẹn gật đầu.
Đây là biện phát tiết kiệm thời gian tốt nhất.
Vợ chồng hai người cứ như vậy tách ra, Tiểu Tại Tại được ba ba nắm tay, xếp ở cuối cùng đội ngũ, an phận chờ đợi đến phiên bọn họ.
Có lẽ thời gian chờ đợi đã quá nhàm chán.
Một số phụ huynh ở gần nhau, nhìn nhau cảm thấy có duyên nên kết nhóm nói chuyện với nhau.
Người xếp hàng ở trước Tiểu Tại Tại, cũng là tổ hợp ba ba và con gái.
Trong lúc vô tình anh ấy quay đầu lại, ánh mắt đảo qua, đột nhiên nhìn thấy một gương mặt quen thuộc nên đột nhiên giật mình.
Vốn tưởng rằng là bản thân nhìn lầm, nên nhìn kĩ lại.
A, thật đúng là!
Sau khi xác nhận thân phận Ninh Viễn Hàng, người nọ lập tức xoay người lại, nhiệt tình cười hỏi, đối với Ninh Viễn Hàng vươn tay: “Đồng chí Ninh , thật là trùng hợp, cậu đây cũng là mang theo con gái đi báo danh.”
“Xin lỗi, xin hỏi đồng chí là……?”
Ninh Viễn Hàng nhìn từ trên xuống dưới người đàn ông trung niên trước mặt, anh ta hơi mập, không cao, khuôn mặt bình thường, nhìn rất thân thiện nhưng lại không có ấn tượng gì.
Anh đã được đào tạo đặc biệt.
Phàm là những người mà anh từng gặp qua, lần gặp tiếp theo, chẳng sợ chỉ nhìn thấy bóng dáng của người đó, cũng tuyệt đối có thể nhận ra đó là ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-174.html.]
Nhưng người trước mắt này hiển nhiên không nằm trong trường hợp này, đồng nghĩa với việc chưa từng gặp mặt nhau.
Thấy Ninh Viễn Hàng không quen biết chính mình, nam nhân trung niên cũng không giận.
Anh ta như cũ cười hiền hậu nói: “Tôi kêu Chu Phú Quý, là chủ nhiệm hậu cần của xưởng chế biến thịt, đây là con gái nhà tôi, tên là Chu Bảo Muội.”
Tự giới thiệu xong, người này ấy lại chủ động giải thích nói: “Kỳ thật đồng chí không biết tôi cũng là bình thường, lần trước tôi nhìn thấy đồng chí, cũng chỉ là thời điểm đi xưởng máy móc làm việc, ở xa mà nhìn thoáng qua, chỉ là người giống đồng chí Ninh có dáng vẻ anh dũng, cùng với khí chất bất phàm này quá hiếm, cho nên dù tôi có liếc mắt một cái cũng nhớ đồng chí đến hiện tại.”
Nói trắng ra là chính là nhan sắc của Ninh Viễn Hàng nổi bật, ngũ quan khí phái, khí chất lại quật cường, nên khiến cho người ta chỉ nhìn một cái cũng để lại cho người ta có ấn tượng khá sâu.
Nghe thấy là nguyên nhân này, Ninh Viễn Hàng gật đầu, cũng lễ phép giới thiệu bản thân mình.
“Chào Đồng chí, tôi tên là Ninh Viễn Hàng, là phó xưởng trưởng của xưởng máy móc, đây chính là con gái út của tôi tên là Ninh Tại Tại.”
Ninh Viễn Hàng cúi đầu nhìn Tiểu Tại Tại liếc mắt một cái, Tiểu Tại Tại hiểu ra, nâng lên móng vuốt nhỏ lên vẫy, lễ phép mà cùng đối phương chào hỏi: “Chào chú Chu ạ, chào chị.”
Con gái của đối phương nhìn thì lớn hơn bé một ít, hẳn là nên gọi là chị đi?
Tiểu Tại Tại nghĩ không chắc chắn.
“Chào con nha, người bạn nhỏ thật đáng yêu.” Chu Phú Quý khen ngợi chân thành.
Nhìn con gái nhà người ta, rất đẹp, nhìn lại con gái nhà mình.
Chu Phú Quý nhìn con gái mình, cũng giống bản thân, cũng có chút bụ bẫm, nhưng có lẽ bởi vì giống vợ mình nhiều hơn, cho nên làn da của con gái mình trắng nõn, ngũ quan tuy không phải rất xuất sắc, nhưng khi kết hợp lại với nhau, có một loại rất thoải mái dễ thương cảm giác cười, còn có hai cái má lúm đồng tiền ngọt ngào.
Ừm, con gái nhà mình cũng đẹp.
Nội tâm Chu Phú Quý khẳng định gật gật đầu.
Tiểu Tại Tại vừa nhìn vẫn luôn tò mò mà nhìn chằm chằm Chu Phú Quý, tựa hồ cảm thấy tâm tư của ông chú mập mạp hiền lành trước mắt này thật thú vị, bé nhịn không được nhếch miệng cười cười.
Cười xong, bé lại chú ý tới người đi theo bên cạnh Chu Phú Quý cũng ở tò mò mà đánh giá chị gái.
Giương mắt nhìn qua, hướng về phía người ta ở một nụ cười xán lạn ngọt ngào.
Tính cách của Chu Bảo Muội có chút hướng nội, nên dễ dàng thẹn thùng.
Thấy Tiểu Tại Tại đột nhiên cười với mình, nhịn không được trốn ra phía sau ba ba mình, qua một lát, bé lại cảm thấy như vậy không tốt lắm, sau đó nhẹ nhàng nhô đầu ra, cũng cười tới với người kia.
Cái nụ cười đối với Tiểu Tại Tại mà nói giống như là một tín hiệu giao hữu.
Bé lập tức giống như quen thuộc mà đi lên, bắt được Chu Bảo Muội không kịp lùi về, tò mò mà dò hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Tiểu Tại Tại muốn xác định đối phương là chị hay là em.
“6 tuổi.” Chu Bảo Muội nhỏ giọng mà nói.
“A, vậy là cậu bằng tuổi tớ nha.” Tiểu Tại Tại lại hỏi bé: “Cậu sinh tháng mấy?”
Mẹ nói, cùng tuổi thì xem đến tháng, tháng giống nhau liền xem ngày, ngày còn giống nhau……
Chúc mừng cậu nha, thu hoạch được một người bạn sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm!
Nhưng hiển nhiên duyên phận của Tiểu Tại Tại và Chu Bảo Muội không trùng hợp như vậy.
“Tớ sinh vào tháng giêng, chính là cái lúc ăn tết đó, ba mẹ tớ đều nói, trẻ con sinh vào lúc này là có phúc khí.” Sau đó liền đem bé dưỡng đến trắng trẻo mập mạp.
“A, vậy là cậu lớn tuổi hơn tớ đó.” Tiểu Tại Tại có trăm triệu điểm thất vọng nhỏ.