Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 173
Cập nhật lúc: 2024-09-20 15:26:08
Lượt xem: 51
Ngụ ý là, là những giả định khủng khiếp do mẹ đặt ra hoàn toàn không thể xảy ra với Tiểu Tại Tại được đâu.
Hơn nữa……
“Tại Tại cũng có thể tự bảo vệ bản thân, anh trai cũng có thể bảo vệ Tại Tại, ba ba và mẹ, bà nội, đều sẽ bảo vệ Tại Tại, Tại Tại không sợ!”
Đừng quên, Đọc Tâm Thuật của bé còn có một khả năng kinh người có thể lợi dụng nó để chạy trốn đó.
Nghe xong con gái nói chuyện cả buổi, Tô Hân Nghiên sửng sốt hồi lâu, sau một lúc lâu tinh thần mới hồi phục lại, đáy lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác.
—— con gái đã trưởng thành.
“Được, mẹ tôn trọng sự lựa chọn của con.”
Tô Hân Nghiên nói với con gái.
Thật ra cô cũng lo lắng quá mức, dù những người đó có hung dữ đến đâu thì cũng chỉ có thể làm loạn ở bên ngoài hay cùng lắm cũng chỉ ảnh hưởng tới trường cao trung và sơ trung một tí thôi, trường tiểu học cũng hiếm khi bị ảnh hưởng.
Dù không làm tốt công việc nhưng bọn chúng cũng khinh thường việc làm hại trẻ em.
Không có vấn đề gì khác, trong điều kiện hỗn loạn nổ ra lần trước, trường tiểu học của Ninh hiên căn bản không bị ảnh hưởng gì, trường tiểu học mà cậu đang học vẫn diễn ra bình thường.
Mà sở dĩ lí do Ninh Hiên bị dọa đến mức phát khóc, chỉ là bởi vì nửa đường cậu gặp phải hoàn cảnh hoãn loạn có chút đáng sợ lúc đó thôi, nhất thời chịu kích quá lớn.
*
Sau khi xác định năm nay Tiểu Tại Tại sẽ đi học, cả nhà đột nhiên bận rộn hơn.
Bà Ninh vội vàng may vá cặp sách mới và quần áo mới cho cháu gái, dù sao đây cũng là lần đầu tiên đi học nên phải có một hình tượng mới.
Ninh Viễn Hàng vội vàng chọn lựa trường học cho con gái, trấn trên tuy không lớn, nhưng trường tiểu học lại có vài cơ sở, anh phải điều tra và so sánh tất cả mới có thể chọn được trường phù hợp nhất cho con mình theo học.
Tô Hân Nghiên thì vội vàng mua sắm đồ dùng học tập, bút, vở, thước đo, tẩy, hộp bút chì gì đó, nhưng phàm là những thứ dùng được , cô đều mua không ít.
Dù sao trong nhà có bảy người, thì tới sáu người đọc sách viết chữ, không sợ không dùng được.
Ngoại trừ bậc phụ huynh, các anh trai cũng chuẩn bị một đợt náo nhiệt.
Ninh Hàn bế em gái lên tung lên cao, làm cho em gái cười khúc khích xong, lại trịnh trọng bảo đảm nói: “Về sau việc đưa em đi học hay đi về cứ để anh cả lo!”
Anh cũng biết tình hình bên ngoài, từ cuộc tranh luận xảy ra ở nhà cách đây ít lâu.
Vì để đảm bào an toàn của em gái, Ninh Hàn quyết định để mình đi bảo vệ em gái.
Ninh Hàng không có giá trị lực lượng như anh cả, vì vậy anh chỉ có thể lôi Tiểu Tại Tại đi học lại mỗi khi anh rảnh rỗi.
Theo cách nói của anh chính là: “Chuẩn bị trước trước khi đến lớp có thể giúp em làm được nhiều việc hơn với ít hơn.”
Tiểu Tại Tại: “……”
Nhưng vấn đề là, cái bài giảng anh dạy nó lại không bài là giáo trình mà bé được học trên lớp?
Những lời này Tiểu Tại Tại không dám nói, chỉ có thể nhỏ giọng ở trong lòng thì thầm.
Ninh Hiên lại trực tiếp nhất, cậu trực tiếp lấy ra 5 mao cuối cùng của mình trong tháng này, đưa cho Tiểu Tại Tại.
“Cho em gái nè, tiền này cho em mua kẹo ăn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-173.html.]
“Oa!” Đây là món quà bất ngờ nhất mà Tiểu Tại Tại nhận được trong khoảng thời gian này, bé vui vẻ ôm Ninh Hiên: “Cảm ơn anh ba!
“Hiện tại em đã biết ai là người đối xử với em tốt nhất chưa?” khóe miệng Ninh Hiên nhếch lên, nở một nụ cười khoe khoang với anh cả đang lẳng lặng nhìn và anh hai đang trên sô pha.
Xem cái này lại khiến anh muốn đánh em trai.
Còn may Tiểu Tại Tại là vẫn tư thế duy trì ôm Ninh Hiên, tầm mắt bị cản trở, nhìn không thấy.
“Biết, anh ba là tốt nhất !” Bé dẻo miệng khen.
Được em gái dỗ đến dễ bảo, Ninh Hiên cảm thấy bản thân về sau cần thiết phải nỗ lực học tập hơn, tranh thủ kiếm thật nhiều tiền thưởng, làm tiền tiêu vặt phát cho em gái.
Chỉ cần những đứa trẻ trong gia đình đi học, Tô Hân Nghiên sẽ cho một ít tiền tiêu vặt hàng tháng.
Cô cho số tiền tiêu vặt dựa theo trình độ.
Tiểu học một tháng 5 mao.
Sơ trung một tháng một khối.
Cao trung một tháng hai khối.
Điều này dựa trên nhu cầu chi tiêu của bọn trẻ.
Chưa nói đến việc con cái đi học bên ngoài còn tốn tiền, chính vì con cái đi học bên ngoài nên cần cho thêm tiền, ai biết khi nào con mới cần.
Hơn nữa đứa trẻ cũng dần dần lớn, sẽ có một số việc phải làm cần dùng đến tiền.
Điều này cũng có lợi cho việc trau dồi khả năng kiểm soát tài chính và kiến thức tài chính của mấy đứa trẻ.
Ngoài số tiền tiêu vặt cố định, mỗi khi các con tham gia các kỳ thi lớn như thi giữa kỳ, cuối kỳ, nếu đạt điểm cao Tô Hân Nghiên cũng sẽ thưởng tiền mặt nhất định tùy trường hợp.
Cô cũng không mua phần thưởng, trực tiếp đưa tiền, để cho bọn nhỏ cầm tiền, muốn mua cái gì liền mua cái gì.
Vì vậy, chỉ xét từ khía cạnh này, thì tính ra trong số những đứa trẻ ở Ninh gia, thì Ninh Hàng thực sự là người có nhiều tiền nhất.
Ai kêu thành tích của anh là tốt nhất đâu.
Tích lũy từ nhỏ đến lớn, e rằng cũng là một số tiền không nhỏ.
Bất quá theo Tô Hân Nghiên biết, gần một nửa phần thưởng trong kỳ thi của các con trai đều bị em gái dỗ dành để mua kẹo cho bé ăn vặt hết rồi.
Mà bản thân Tiểu Tại Tại cũng có tiền.
Ngày lễ ngày tết, bện nhận được lì xì nhưng không cho ai động vào của bé, đều là để dành cho bản thân.
Nhưng cũng bởi vì bé tương đối nhỏ tuổi, nên cũng chỉ tích lũy được tiền lì xì được mấy năm ít ỏi, tích góp lên số lượng cũng chả được nhiều.
Ít ra thì không bằng anh trai.
Cho nên tiểu gia hỏa keo kiệt này ngày thường c.h.ế.t sống không thích tiêu tiền của mình, giấu rõ kĩ, muốn ăn đồ ăn vặt hoặc là muốn mua cái gì, liền dỗ người lớn hoặc anh trai mua cho bé.
Trong đó người dễ dàng bị dỗ dành nhất có lẽ là anh cả, anh ba và cả bà nội nữa.
Ninh Hàng cũng không phải là không thích tiêu tiền cho em gái, nhưng theo tính cách của anh phải tương đối lý trí hơn.
Tiêu tiền thì có thể, nhưng phải có một cái lý do chứng đáng hơn để xin, mà phải là việc cần thiết, anh mới có thể cho.