Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 172
Cập nhật lúc: 2024-09-20 15:25:49
Lượt xem: 52
Tin tức này truyền từ miệng Cố Diệp Chu đến miệng Ninh Hằng, rồi lại đến tai nhà họ Ninh.
Thời điểm nghe thế sự, Tô Hân Nghiên có chút kinh ngạc.
Nhanh như vậy đã có người sửa lại án xử sai sao?
Hiện tại mới năm 76 mà nhỉ?
Cô còn tưởng phải ít nhất đến chờ đến năm 77 lúc thi đại học khôi phục, mới có người bắt đầu sửa lại án xử sai, không nghĩ tới nhanh như vậy cũng đã có người có thể trở về.
Nhưng sau đó cô nghĩ lại, tháng 10 năm nay sẽ có một đoàn thể phải bị đập nát.
Mà trước khi đoàn thể kia bị đập nát, thật ra mạch nước ngầm sớm đã kích động, chỉ là bên ngoài bị người ta che dấu, bọn họ chỉ là những người dân bình thường bị che mắt nên không biết mà thôi.
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, tức khắc Tô Hân Nghiên nhẹ nhàng thở ra.
Cô thật sự sợ bởi vì cô xuyên qua dẫn tới hiệu ứng bươm bướm, mà khiến thi cho việc đại học xảy ra trước so với dự kiến.
Còn may đó không phải, việc cô ôn thi còn chưa ra đâu vào với đâu đâu.
Cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật cô cũng chỉ là một người bình thường.
Sau khi xuyên qua vẫn luôn là giữ gìn khuôn phép mà sống một cuộc sống bình thường, căn bản không cố tình đi kết giao lấy lòng những đại nhân vật đang bị gặp nạn ở chuồng bò đó, cũng không lợi dụng khả năng dự đoán tương lai để điên cuồng kiếm lợi cho bản thân.
Mặc dù có một ít cơ duyên nhỏ, nhưng cũng không đau không ngứa, căn bản không thể có năng lực mạnh mẽ có thể lợi hại đến mức làm ảnh hưởng tới tiến trình lịch sử.
Dù lực đạo lúc con bướm vỗ cánh rất nhỏ.
Đầu tiên, cô cũng phải là một con con bướm mới được.
Hiển nhiên cô không phải.
Cho nên suy nghĩ vớ vẩn một hồi, rất nhanh sau đó cô liền đem việc này tung ra sau đầu.
Không vứt cũng không được, bởi vì chuyện đó vốn không có gì quan hệ gì với cô.
Chỉ là không tự giác được mà cô lại chăm chỉ ôn tập hơn trước.
Xem bộ dáng Tô Hân Nghiên học khắc khổ như vậy, tuy nói không hiểu vì sao cô lại làm vậy, nhưng bà Ninh cùng bọn nhỏ trong nhà đều tự giác giúp đỡ gánh vác một số việc nhà, giúp cô có thể nhẹ nhàng hơn ít.
Mà thời gian cũng bất tri bất giác trôi đi, cho đến khi trời bước sang tháng tám.
Các thành viên trong gia đình mở ra một cuộc tranh luận nội bộ.
Chủ đề tranh luận là: Có nên để Tiểu Tại Tại đi học trong năm nay hay không?
Quan điểm tích cực: Nên, nếu đứa trẻ đã tới tuổi đi học thì nên cho bé đi học, mấy anh em Ninh Hàn cũng đều qua 6 tuổi thì được đưa đi học, bọn nhỏ phải nhận được sự công bằng của giáo dục, không thể để đối đãi khác nhau.
Quan điểm trái ngược : Chờ trước đã, tình hình bên ngoài chưa rõ ràng, việc đưa con đi học bây giờ chắc chắn có rủi ro, có thể đợi đến khi tình hình tốt hơn rồi mới cho con đi học.
Kiên trì với quan điểm tích cực chính là Ninh Viễn Hàng.
Anh cảm thấy dù hoàn cảnh có khó khăn thế nào cũng phải cho con đi học, ở độ tuổi nào thì làm đúng việc ở độ tuổi đó.
Không thể bởi vì có chút khó khăn, hoặc là nói không nhất định sẽ phát sinh nguy hiểm, mà khiến cho con gái được giáo dục muộn.
Đây là hành vi vô trách nhiệm.
“Tại Tại bây giờ còn nhỏ, chậm lại một hai năm rồi đi học thì tạm được, nhưng là nếu bên ngoài vẫn luôn loạn như vậy? Chẳng lẽ tụi mình lại tiếp tục để Tại Tại ở nhà sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-172.html.]
Ninh Viễn Hàng nghiêm túc mà đưa ra ý nghĩ của chính mình.
“Sẽ không loạn lâu như vậy đâu.” Tô Hân Nghiên kiên định mà phản bác, nhưng sự tự tin của cô lại không đủ.
Cô theo quan điểm trái ngược.
Là bởi vì cô biết, hiện tại chỉ là trước bình minh là bóng tối, chỉ cần cô sống sót qua khoảng thời gian này, điều chờ đợi Trung Quốc sẽ là khởi đầu bay cao và tương lai tươi sáng.
Cho nên trước đó, xuất phát từ việc suy xét đến an toàn của con gái, để đi học muộn một hai năm, sau đó mới đi học chính thức thì có chuyện gì to tát đâu?
Nhưng tất cả những gì cô biết nhưng cô không thể nói, mà chồng cô cũng không biết những gì sẽ xảy ra trong tương lai.
Tư duy của anh chỉ đúng trong thời điểm này.
Cho nên anh sẽ không vì một cái hy vọng hư vô mờ mịt trước mắt, mà đi trì hoãn việc học của con gái.
Hai vợ chồng khó có khi tranh cãi mà chủ để tranh cãi lại là vì vấn đề giáo dục của con gái, cuối cùng lại là bà Ninh nói một câu, kết thúc cuộc tranh chấp của bọn họ.
“Muốn đi học chính là bé con, các con sao lại không hỏi thử ý kiến của bé?”
Tiểu Tại Tại là người nhỏ nhất trong nhà, bé vừa hiểu chuyện ngoan ngoãn lại nghe lời, là tiểu khả ái của cả nhà, từ nhỏ đã được người trong nhà phủng trong lòng bàn nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa mà nuôi dưỡng.
Nhưng điều này cũng không đại biểu bé sẽ có thói quen với ỷ lại vaò người khác, tính tình mềm yếu không có chủ kiến của chính mình.
Ngược lại, bé rất độc lập và tự chủ.
Có thể là nguyên nhân bởi vì từ nhỏ đã chứng kiến khá nhiều bộ mặt thật của con người, bên ngoài tuy rằng bé không biểu hiện ra sự vượt quá tuổi thành thục, nhưng trên thực tế Tiểu Tại Tại đối với rất nhiều chuyện trong lòng đều hiểu rõ.
Cho nên khi người lớn hỏi bé về vấn đề đi học của mình, Tiểu Tại Tại không chút suy nghĩ mà trả lời: “Tại Tại muốn đi học!”
Chị Tiểu Hoa năm nay cũng sẽ bắt đầu đi học.
Tuy nói hai người sẽ không học cùng một trường Tiểu Học, nhưng bé cũng không muốn bị chị Tiểu Hoa bỏ lại phía sau.
Tô Hân Nghiên còn chưa từ bỏ ý định mà nói: “Nhưng mà bên ngoài rất nguy hiểm, có rất nhiều người xấu, bọn sẽ ép người khác ra ngoài với mình để làm những điều xấu, hoặc lập nhóm để hại người khác. Mẹ sợ rằng con sẽ vô tình bị tổn thương bởi chuyện đó.”
Ninh Viễn Hàng có thể hiểu được nỗi lo lắng của vợ.
Cô chỉ đang đứng ở góc độ của một người mẹ, theo bản năng muốn bảo hộ con gái của bản thân mà thôi.
Tiểu Tại Tại nghe mẹ nói xong, không hề lộ ra vẻ sợ hãi như mong đợi, mà bình tĩnh xua tay: "Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, nhìn con nè."
Bé duỗi tay lên trên đỉnh đầu của mình và cũng chính là bên hông ba ba thi đấu, rất xin lỗi cao to ba ba, Tiểu Tại Tại quả thực nhỏ yếu đáng thương.
Chỉ sợ người khác cho bé một quyền thôi, cũng có thể khiến Tiểu Tại Tại khóc một ngày dài.
“Người xấu muốn tìm đồng lõa để làm chuyện xấu, ít nhất cũng phải tìm người như ba ba nè.”
Tay nhỏ ra sức nâng cao lên.
Khoa tay múa chân để cho mọi người hình dung ra một người cao to khỏe khoắn.
“Tìm đâu ra một người như ba ba hả.”
Tay nhỏ lại áp xuống, gần như sắp chạm phải mặt đất.
Ý bảo chính là một người cực thấp bé.
“Con không hề vô dụng nha, ngược lại còn sẽ làm cho bọn họ sẽ giống với bọn buôn người bị chú cảnh sát bắt lại.”