Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 170
Cập nhật lúc: 2024-09-20 15:25:04
Lượt xem: 60
Sau khi được mẹ an ủi, thân thể căng thẳng của Ninh Hàn hiển nhiên cũng được thả lỏng.
Anh đi đến bên cạnh sô pha, xách em gái lên, ôm bé vào trong n.g.ự.c coi em gái như một gấu bông mềm mại, yên lặng ngửi mùi sữa trên người bé, cảm giác yên tâm từ từ dâng lên.
Tiểu Tại Tại có thể nhìn thấy sự bất an của anh cả bị dấu dưới sự bình tĩnh.
Cho nên bé rất ngoan ngoãn, ngoan ngoãn ngồi trong lòng n.g.ự.c anh trai, tiếp tục xem TV.
Mấy đứa trẻ không phải ở phòng khách thì đang ở ban công, Tô Hân Nghiên nhìn xem, lại vào phòng bếp chuẩn bị làm cơm trưa.
Cô đoán chắc chắn buổi trưa cha của đứa trẻ sẽ về báo tin nên đơn giản nấu thêm.
Tới gần thời điểm giữa cơm trưa, trong nhà phiêu ra mùi hương của đồ ăn, bà Ninh cũng tranh thủ về nhà, giữa đường trùng hợp gặp được con trai.
Quả nhiên đoán không sai Tô Hân Nghiên, Ninh Viễn Hàng về nhà.
Anh vừa bước vào cửa, đầu tiên anh nhìn thấy mấy đứa trẻ đang ở phòng khách, sững sờ một lúc anh mới thở phào nhẹ nhõm , sau đó anh tươi cười chào hỏi bọn trẻ, rồi lặng lẽ đến bên cạnh vợ đang xào rau.
Hai vợ chồng đóng cửa phòng bếp lại, dựa vào tiếng xào rau vừa nói chuyện lặng lẽ.
“Anh chuẩn bị cho bọn trẻ xin nghỉ hai ngày, hiện tại bên ngoài rất nguy hiểm, có chút hỗn loạn, vẫn nên để bọn trẻ tạm thời ở nhà cho mình yên tâm hơn.”
Ninh Viễn Hàng nói xong lời này, vốn tưởng rằng vợ sẽ hỏi anh vì sao, nhưng thấy cô thậm trí còn không hỏi, liền trực tiếp gật đầu.
“Được.” Sau khi trả lời, Tô Hân Nghiên chợt nhớ tới nhà có một vị khách nhỏ, vội vàng giải thích với chồng: "Buổi chiều anh đi làm nhân tiện gọi một cuộc điện thoại về thôn, giải thích với ông nội của Diệp Chu, nói cậu đang ở nhà của chúng ta, để ông nội của thằng bé yên tâm.”
"Ừm, đã biết.”
Ninh Viễn Hàng biết Cố Diệp Chu là ai.
Đứa trẻ này suýt nữa đã bị bắt cóc và bán cùng với đứa con gái nhỏ của anh, sau đó, hai đứa trẻ rất thông minh, nhanh nhẹn để cùng nhau trốn thoát, điều này đã gián tiếp giải cứu những đứa trẻ khác.
Trên thực tế, khi xem xét kỹ hơn, Cố Diệp Chu cũng cứu con gái nhà bọn họ.
Rốt cuộc nếu là không có cậu, Tiểu Tại Tại dù có lợi hại đến mấy, nếu bị trói tay chân và bịt miệng, thì bé cũng không thể tự mình thoát ra được.
Vì vậy, bây giờ chỉ giúp chăm sóc ân nhân nhỏ, không có gì to tát.
“Để Diệp Chu ở nhà ta tạm thời hai ngày đi, bên ngoài đang binh hoang mã loạn, cũng không nên để một mình thằng bé đơn binh độc mã về nhà được.” Ninh Viễn Hàng nói.
Cố Diệp Chu năm nay mới mười tuổi, chỉ lớn hơn Ninh Hiên một tuổi, xác thật chỉ là trẻ con.
Nhưng đừng nhìn cậu nhỏ tuổi, nhưng người ta lại thông minh, thời điểm đọc sách nhảy hai lần cấp, mới mười tuổi liền đỗ sơ trung, so với Ninh Hiên cao hơn một cấp.
Đương nhiên chuyện này cũng cùng chuyện cậu lúc cậu 4 tuổi đã đi học tiểu học có quan hệ.
Khi đó ông Cố vội vàng giãy giụa kiếm kế sinh nhai, bản thân rất bận, tự nhiên cũng vô pháp chiếu cố cậu, chỉ có thể đem cậu đưa vào trong trường học đi.
Còn may, Trần thôn trưởng thiện lương.
Thấy đứa trẻ đáng thương, không đành lòng, cuộc sống quá khó khăn nên ông quyết miễn học phí tiểu học.
Chờ khi Cố Diệp Chu tốt nghiệp tiểu học, lúc muốn lên sơ trung, cậu đã thành tiểu anh hùng cứu người khỏi bọn buôn người.
Những gia đình có con cháu bị bắt cóc đưa quà tới tạ lễ, cảnh sát trao tiền thưởng truy nã tội phạm, toàn bộ tổng lại cũng có thể giúp cho cuộc sống của hai ông cháu tốt lên.
Học phí sơ trung cũng được lo liệu.
Không giống bọn Ninh Hàn học sơ trung gần công xã, mà trường sơ trung Cố Diệp Chu học là ở trấn trên, tình nguyện mỗi ngày phải đi bộ nhiều giờ để đi học, cũng không muốn lựa chọn công xã sơ trung.
Mà trường học ở trấn trên trên cơ bản đều được tập trung tại một chỗ.
Cho nên trường sơ trung cậu đang học cùng trường cao trung của bọn Ninh Hàn ở liền nhau, bởi vậy nên lúc phát sinh sự việc, hai anh Ninh Hàn trong lúc chạy về liền gặp Cố Diệp Chu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-170.html.]
Sau đó Cố Diệp Chu được đưa về Ninh gia.
Vốn dĩ cậu muốn một mình chạy về thôn, nhưng giữa đường lại bị hai anh em Ninh gia chặn lại vì quá nguy hiểm.
Thời điểm giữa trưa ăn cơm, Tô Hân Nghiên dò hỏi ý kiến của Cố Diệp Chu, hỏi cậu có nguyện ý tạm thời ở lại Ninh gia hai ngày không.
Vừa rồi cô không không đáp ứng yêu cầu của chồng, cũng vì suy xét đến chuyện bọn họ không phải là trưởng bối của cậu, không thể thay cậu làm chủ, cho nên trước dò cũng phải dò hỏi ý kiến của cậu.
Sau khi Cố Diệp Chu cầm bát cơm tự hỏi, gật đầu, nói cảm ơn với từng người.
“Cảm ơn dì Tô, cảm ơn chú Ninh, cảm ơn bà Ninh.”
Cậu không phải là loại người không biết tốt xấu.
Ngược lại là cùng ông nội trải qua bao nhiêu gian khổ như vậy, thật ra nhìn cậu nhận ra rằng thà rằng cúi người, so với người thường linh hoạt hơn rất nhiều.
Hiện tại bên ngoài hỗn loạn như vậy, cậu không có khả năng một mình trở lại bên người ông nội, nếu nửa đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì……
Cũng như cậu không thể mất ông nội, ông nội không thể mất đi cậu.
Cho nên hiện tại người ta nguyện ý tạm thời thu lưu cậu, Cố Diệp Chu không xấu hổ, thay vào đó là sự cảm kích.
“Cháu... đứa nhỏ này, khách khí cái gì đâu, không cần cảm ơn, nếu cháu đã kêu chúng ta là chú và dì, vậy chúng ta chiếu cố cháu cũng là chuyện bình thường, nhanh ăn đi.”
Tô Hân Nghiên cười gắp cho Cố Diệp Chu miếng thịt kho tàu.
Thịt này là do giữa trưa Ninh Viễn Hàng đi nhà ăn lấy trở về.
Nghe thấy anh trai xinh đẹp muốn ở nhà bọn họ tạm thời hai ngày, hai mắt Tiểu Tại Tại sáng lấp lánh mà đặt câu hỏi: “Buổi tối Tại Tại có thể ngủ cùng anh trai xinh đẹp được sao?”
“Không được!”
Đồng thanh luôn.
“A, vì sao?” Tiểu Tại Tại thất vọng mà biêủ môi.
“Chính là không được!”
Lại một lần nữa đồng thanh.
Tô Hân Nghiên cùng bà Ninh buồn cười mà nhìn phản ứng quá kích của mấy tên đàn ông trong nhà, lắc đầu, sau đó hòa ái mỉm cười mà gắp đồ ăn Cố Diệp Chu.
“Diệp Chu ăn nhiều một chút, nhìn cháu gầy như vậy, Tại Tại còn nặng hơn cháu đó.”
Tiểu Tại Tại: “???”
Bé nghe thấy được đó!
Nhìn thấy con gái tức giận nhìn mình với vẻ mặt phùng má trợn mắt, Tô Hân Nghiên buồn cười mà xoa bóp mỡ má trên mặt bé: “Con không mập sao? Vậy số thịt mỡ trên má này là cái gì?”
“Đây là nét phì của trẻ con, mới không phải là thịt mỡ!”
Tiểu Tại Tại lớn tiếng phản bác, tiểu nãi âm kích động đến độ phá âm.
Bà nội Ninh lần đầu tiên ra mặt bảo vệ cháu gái: “Đừng nghe mẹ con nói bừa, bé con của chúng ta mới không mập nhỉ, bé con của chúng ta còn gầy đâu, đây, lại ăn nhiều một chút, trẻ con phải ăn nhiều thịt mới có thể cao lên được.”
“Không ăn thịt nữa, con ăn rau.” Tiểu Tại Tại giận dỗi mà tự tay gắp một gắp rau xanh thật to, giọng nói quanh co đầy tức giận.
Thấy vậy, Tô Hân Nghiên không chỉ không cảm thấy tội lỗi, ngược lại còn ngoài ý muốn nhướng mày.
Hình như cô đã nắm giữ bí quyết để con gái ngoan ngoãn ăn rau rồi.
Có thể là bị mẹ ruột kích thích đến tàn nhẫn, Tiểu Tại Tại cư nhiên phá lệ tự mình ăn được nửa bát rau xanh, cũng chưa kêu ca câu nào.