Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 165

Cập nhật lúc: 2024-09-20 15:23:29
Lượt xem: 55

Nhưng chưa đợi con gái đ.ấ.m lưng được vài cái, cô đã kêu đình.

“Ăn cơm trưa trước đã, buổi sáng không ăn, lúc này con có đói lắm không?”

Bên kia Ninh Viễn Hàng đã mở từng phần ăn đã mua ra và đặt chúng lên bàn ăn.

Tô Hân Nghiên đứng dậy đi qua liếc mắt một cái, toàn là thịt và rau, bánh hấp nhưng không có canh.

“Em đi nấu bát canh trứng.” Cô xoay người đi vào phòng bếp.

“Không cần, trong bình vẫn còn chút nước ấm, nếu khát trực tiếp uống nước là được.” Ninh Viễn Hàng ngăn cản nói.

Vốn dĩ chính là vì để mọi người trong nhà không cần thổi lửa nấu cơm, không cần thiết vì một bát canh mà phải nhóm lửa.

Như vậy liền lẫn lộn đầu đuôi.

Tô Hân Nghiên vốn cũng không muốn phải nhóm lửa nấu cơm, vừa nghe chồng nói không cần, lập tức liền từ bỏ cái ý niệm này, ngược lại kéo ghế dựa ra, ngồi ở trước bàn cơm, cầm lấy một cái màn thầu lớn bẻ ra một nửa.

Một nửa đưa cho con gái, một nửa nhét vào trong miệng mình.

Cô rất đói.

Phải có cái gì đó lót bụng thì mới có hơi sức đi làm việc khác.

“Ăn thịt đi, đừng chỉ ăn màn thầu không.” Ninh Viễn Hàng lấy chiếc đũa gắp một miếng sườn heo chua ngọt làm bộ muốn đút cho vợ ăn.

Tô Hân Nghiên không có thói quen được người ta đút cho ăn, ngay từ đầu còn theo bản năng mà trốn đi một chút, nhưng sau đó nhận ra gì đó cô qua đầu lại ngậm lấy miếng sườn heo chua ngọt đó đi.

Miếng thịt heo chua chua ngọt ngọt mọng nước ở trong miệng lan tràn ra, làm kích thích sự thèm ăn của cô.

Không cần để chồng gắp cho nữa, Tô Hân Nghiên đem màn thầu lại bẻ đôi ra một lần nữa, sau đó gắp chút thịt và rau cho vào, kẹp ở bên trong làm thành hamburger tự chế ăn.

Tiểu Tại Tại nhìn thấy cách ăn đó của mẹ, cũng học theo.

Nhưng bé chỉ gắp thịt cho vào, không động vào đĩa có rau một chút nào.

Đang vui vẻ gắp đầy thịt, đang muốn khép màn thầu lại một ngụm cắn ăn, thì đâu ra một cái đũa gắp đầy rau xanh cho vào bánh bé tự chế, lấp luôn phần thịt bé cất công gắp vào.

Bé sửng sốt.

Ngẩng đầu, lại thấy anh cả không biết khi nào ngồi ở phía đối diện với mình, lúc này đang thu lại cái đũa vừa rồi gắp rau cho em gái.

“Không muốn ăn rau đâu.” Bé buồn bực mà nhỏ giọng nói thầm.

Ninh Hàng đang ngồi bên cạnh nghe thấy được, , ánh mắt trong trẻo lạnh lùng quét xuống, Tiểu Tại Tại giật mình một cái, lập tức vùi đầu há mồm to gặm rau.

Như thể người phàn nàn về việc không ăn rau vừa rồi không phải là bé.

Tiểu Tại Tại có các anh trai của bé quản giáo, người lớn cũng không quản nhiều, mọi người đều đói lả, chỉ lo vùi đầu ăn, nhẹ nhàng đem tất cả số đồ ăn Ninh Viễn Hàng đi lấy về toàn bộ đều đánh bay, dù chỉ là nửa cái màn thầu cũng không còn.

Ăn uống no đủ, còn phải tiếp tục bận việc.

Ninh Viễn Hàng đưa bọn nhỏ quét dọn lại nhà mới một lần nữa, thuận tiện sửa sang lại tất cả số hành lý mang thêm về đây.

Nên để chỗ này thì để chỗ đó.

Ngày hôm qua chỉ là tạm thời đem tất cả đồ vật chất đống ở một bên, nhiều nhất vì cần ngủ nên lấy chăn bông đặt lên giường giải quyết cho qua đêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-165.html.]

Nhưng bên trong còn rất nhiều quần áo, đồ dùng cần thiết hàng ngày vẫn chưa được sửa sang lại sắp xếp hợp lý đâu.

Bọn họ vội vàng thu thập quét tước, Tô Hân Nghiên và bà Ninh cùng đi phòng bếp, lấy ra một túi bột to và một túi đường, trứng gà, chuẩn bị làm bánh trứng gà, để làm lễ chào hỏi hàng xóm.

Vì có nhiều hàng xóm đến thăm nên số lượng quà chuẩn bị không thể ít hơn.

Làm bánh có trứng gà là thực tế nhất, vừa sang trọng lại có phần bình dân.

Lúc đầu Tiểu Tại Tại đi theo m.ô.n.g các anh trai và ba ba giúp thu dọn hành lý và quét dọn nhà cửa, kết quả đang dọn dẹp, người đã không thấy tăm hơi.

Chờ khi mọi người phát hiện ra, lại thấy bé không biết từ lúc nào đã chui vào trong phòng bếp, hai tay nhào nặn một khối bột, thật ra là đang nhào mì.

Hoặc là nói đang chơi nặn bột thì đúng hơn.

Nhưng Tiểu Tại Tại làm việc lại rất nghiêm túc, gương mặt nhỏ nhăn lại cố ra sức nhào cục bột một cách chuyên nghiệp.

Bà Ninh ở bên cạnh bé, đang nhào một cục bột hớn hơn, cười vui vẻ mà nói: “Cục bột mà bé con làm chúng ta không mang đi tặng ra bên ngoài, giữ lại để nhà mình ăn.”

Không phải do bà ngại bé làm quá xấu, mà là quý trọng thành quả lao động của cháu gái nhỏ của mình, luyến tiếc đưa ra đi.

Vì để phân chia, muốn làm bánh trứng gà đều thành hình tròn đều dặn, mà cục bột "vinh dự" được Tiểu Tại Tại nhào nặn lại bé quá, không làm thành hình bánh trứng gà được,

Tiểu Tại Tại còn phát huy sức sáng tạo của bản thân, bóp nhẹ một cái…… Không biết nó bị bé làm biến dạng thành dạng gì, rồi cho vào nồi hấp, nằng nặc đòi mẹ bé phải hấp cho bé.

Tô Hân Nghiên - bà mẹ hàng ngày đều ghét bỏ con gái mình nói: “Cái này con tự ăn lấy.”

“Tại Tại làm ăn rất ngon!” Tiểu Tại Tại không phục mà hét to.

“Đây không phải là vấn đề ăn ngon hay không, mà là nó quá xấu, mẹ không muốn ăn.” Tô Hân Nghiên căn bản không sợ bản thân sẽ xúc phạm tới lòng tự trọng tí hon của con gái.

Mắt thấy trên mặt con gái lộ ra biểu tình ủy khuất ba ba, Ninh Viễn Hàng lập tức ra tới đảm đương chức trách người tốt, ôn nhu mà dỗ dành con gái: “Không có việc gì không có việc gì, ba ba ăn, ba ba rất thích ăn bánh do Tại Tại của chúng ta làm.”

“Ba ba tốt nhất.” Được ba ba dỗ dành, Tiểu Tại Tại trong nháy mắt hớn hở trở lại.

Bé còn cố ý dùng biểu tình đắc ý nhỏ liếc nhìn bà mẹ vô lương tâm của mình, như muốn khoe: Mẹ không muốn ăn thì còn có rất nhiều người muốn ăn.

Tô Hân Nghiên lười để ý đến bé.

Cô còn đang bận rộn tiếp tục làm bánh trứng gà.

Hàng xóm quá nhiều, bọn họ dự tính mỗi nhà tặng quà là hai cái bánh, cứ như vậy, còn phải chưng ít nhất mười lồng bánh trứng gà nữa, một lồng có thể chưng mười mấy hai mươi cái.

Chưng bánh trứng gà tốn không ít thời gian, rốt cuộc phải chờ nó chín mới được.

Trông lúc các cô đang chưng bánh, bên Ninh Viễn Hàng kia đã chuẩn bị và sắp xếp xong xuôi, khiến cho ngôi nhà rực rỡ hơn.

Ghế sô pha dài bằng gỗ bọc đệm êm ái do bà nội Ninh may vá, TV cũng được bọc bằng vải dệt lỗ rỗng che bụi, khắp nơi trong nhà có vài món đồ trang trí nhỏ tinh xảo, trông thật ấm áp dễ chịu.

“Trời cũng dần nóng rồi, nhà của chúng ta mua cái quạt điện đi.”

Bánh gà hấp ướt đẫm mồ hôi vì nắng nóng, Tô Hân Nghiên cầm cây quạt hương bồ quạt thật mạnh nhưng vẫn không thể bớt nóng, cô không khỏi nhớ những ngày nắng nóng kiếp trước có quạt điện và điều hòa máy lạnh.

Điều hòa trước mắt khỏi cần suy nghĩ.

Không phải do điều hòa chưa được phát minh ra, mà là kỹ thuật thời đại này chưa được, vô pháp lắp ở những gia đình bình dân.

Nhưng nếu là quạt điện thì vẫn có thể.

Loading...