Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 164
Cập nhật lúc: 2024-09-20 15:23:13
Lượt xem: 44
Tiểu Tại Tại không cần ba ba ôm, tự chui xuống dùng chính đôi chân ngắn của mình lạch bạch chạy theo ba ba.
Người bé nhỏ chân cũng ngắn, không so được với ba ba thân cao chân dài, chỉ cần một bước bình thường, đã có thể cách bé một khoảng rất xa.
Mà Ninh Viễn Hàng cố ý để con gái tự chạy, còn cố ý để tốc độ bình thường không đi chậm, bình thường đi như nào thì bây giờ vẫn đi như vậy, khiến Tiểu Tại Tại chỉ có thể không ngừng chạy bộ đuổi theo.
“Ba ba, ba ba đi từ từ thôi đợi Tại Tại với!”
Chạy một hồi lâu, còn chưa tới nhà ăn, Tiểu Tại Tại đã mệt mỏi trước.
Bé chơi xấu mà đứng ở tại chỗ không đi đâu cả, duỗi tay nhỏ muốn ba ba ôm bé đi.
“Không phải con muốn tự đi sao?” Ninh Viễn Hàng buồn cười mà dừng lại, quay đầu lại hỏi con gái.
“Muốn ba ba ôm.” Tiểu Tại Tại nãi thanh nãi khí làm nũng: “Ba ba ôm Tại Tại đi.”
“Thật là hết cách với con.” Ninh Viễn Hàng giống như bất đắc dĩ thở dài, xoay người ôm lấy con gái, ôm thân thể mềm nhũn của bé vào trong vòng tay anh, mang theo bé đi về phía trước.
Không ai chú ý tới, khóe môi của anh hơi nhếch lên một chút.
Không ý thức được bản thân đã đi theo kịch bản mà ba ba thiết kế, Tiểu Tại Tại ngoan ngoãn ngồi trong lòng n.g.ự.c ba ba, khuôn mặt nhỏ đáng yêu kết hợp vơi nụ cười tươi tắn, dọc theo đường đi ngẫu nhiên sẽ gặp được không ít công nhân đang đi dạo ở xưởng máy móc, không cần ba ba nhắc nhở, nãi thanh nãi khí chào hỏi.
Bé gái khả ái, đáng yêu ai mà không thích nổi.
“A, Tiểu Tại Tại tới rồi.”
“Phó xưởng trưởng Ninh, đây là con gái nhỏ của ngài sao, thật đáng yêu.”
“Bé đáng yêu thế, còn biết chào mọi người này, thật ngoan.”
……
Những người được Tiểu Tại Tại chào hỏi đều cười tủm tỉm mà chào lại, còn một số người ngo ngoe rục rịch mà muốn xoa bóp cái má mỡ kia của bé, chỉ là ngại uy nghiêm của Ninh Viễn Hàng, nên không dám ra tay.
“Bây giờ cả nhà tôi sẽ dọn lên đây, nhờ mọi người chiếu cố nhiều hơn.”
Trong lúc con gái đang chào hỏi với mọi người, Ninh Viễn Hàng cũng thuận thế tuyên bố tin tức gia đình bọn họ chính thức nhập trú tại xưởng máy móc.
Thật ra khi xưởng trưởng Lưu chủ động đem phòng phúc lợi của mình nhường cho Ninh Viễn Hàng , không ít người ở nhà máy đã dự đoán được chuyện này sẽ diễn ra.
Hơn nữa ngày hôm qua động tĩnh Ninh gia chuyển nhà cũng không ít, trên cơ bản mọi người đều đã biết.
Cho nên lúc này lại từ trong miệng Ninh Viễn Hàng biết được chuyện này, những người tận mắt nghe được đều nở nụ cười đáp lại, nhiệt liệt mời họ đến làm khách tại nhà của mình.
“Trong nhà còn có chút lộn xộn, trước tiên dọn dẹp một chút, chờ sau khi gia đình tôi dọn dẹp xong, sẽ đến từng nhà chào hỏi mọi người.”
Đối mặt lời mời nhiệt tình của mọi người, Ninh Viễn Hàng khẽ gật đầu, lễ phép mà đáp lại nói.
Xưa nay, bà con xa không bằng láng giềng gần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-164.html.]
Nhà bọn họ mới dọn đến một môi trường mới, tất nhiên phải có quan hệ tốt với mọi người, đây là quan hệ bình thường giữa hàng xóm với nhau, không thể khinh thường.
Bởi vì trên đường còn phải hàn huyên với mọi người, chờ sau khi hai cha con đến nhà ăn, so với dự tính đã chậm gần nửa tiếng đồng hồ.
Ninh Viễn Hàng nói thầm với con gái: “Chúng ta nhanh lấy còn rồi còn về nhà, bằng không mẹ và mọi người sẽ rất đói bụng.”
Tiểu Tại Tại nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay của baba, thúc giục động tác anh nhanh lên.
“Nhanh lên mua đi!”
“Được, con muốn ăn cái gì?”
Ninh Viễn Hàng ôm con gái đi đến trước cửa sổ múc cơm, dò hỏi ý kiến của bé.
“Muốn thịt ạ!”
Tiểu Tại Tại là một động vật ăn thịt nhỏ chính cống.
"Cho tôi xin ba hộp thịt, sườn xào chua ngọt, cá kho, tóp mỡ xào tỏi, thêm ba hộp rau, rau muống tỏi, bắp cải bào sợi, nộm dưa chuột."
Ninh Viễn Hàng mang theo tổng cộng sáu hộp cơm nhôm ra tới, để trực tiếp cho đồ ăn vào đó.
Món chính thì tay vào là mười hai cái màng thầu trắng.
Màn thầu có thể trực tiếp lấy giấy dầu sạch sẽ bọc lại mang về, không cần phải đựng bằng hộp cơm.
Lý do chính là mỗi chiếc bánh mì hấp có kích thước bằng nắm tay của một người đàn ông trưởng thành, nên nhà họ cũng không thể mang theo nhiều hộp cơm, hơn nữa Ninh gia cũng không có nhiều hộp cơm đến vậy.
“Đợi chút.”
Dì ở nhà ăn tiếp nhận hộp cơm cùng phiếu cơm Ninh Viễn Hàng đưa qua, tay chân lanh lẹ mà đựng đầy thức ăn vào hộp rồi đưa qua.
“Đây, cầm đi.”
Đã không cần ba ba nhắc nhở, Tiểu Tại Tại nở một nụ cười dịu dàng và ngọt ngào với dì trong nhà ăn, nãi thanh nãi khí nói: “Cảm ơn chị ạ.”
“Không cần cảm ơn không cần cảm ơn, Tại Tại ăn nhiều một chút, nhanh lớn nha.”
Lại nói đụng là có duyên thật, dì múc cơm trong nhà ăn hôm nay lại trùng hợp với dì lần trước, chính là người trước đó đã múc cho Tiểu Tại Tại thật nhiều thịt.
Dì ấy còn nhớ Tiểu Tại Tại.
Rốt cuộc tiểu bảo bảo đáng yêu lại lễ phép, miệng còn ngọt như vậy, rất khó khiến người ta quên.
Mang đồ ăn sáng đầy ắp… Không đúng, là cơm trưa về nhà.
Mới vừa mới đi tới cửa, Tiểu Tại Tại liền nhìn thấy mẹ đang xoa eo ngồi ở trên sô pha trong phòng khách.
Bé lập tức giãy giụa ra khỏi lồng ngực ba ba, chạy một mạch đến trước mặt mẹ, tự giác mà tiếp nhận tay mẹ, giúp mẹ đ.ấ.m đ.ấ.m lưng, thuận thế tranh công nói: “Mẹ mẹ, con cùng ba ba từ sớm đã đi lấy cơm cho mọi người đó!”
“Cảm ơn Tại Tại, thật ngoan.” Tô Hân Nghiên chiều theo ý con gái, khen bé ngoan, và điều chỉnh vị trí ngồi để con gái có thể đấm lưng dễ dàng hơn.