Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 161
Cập nhật lúc: 2024-09-20 07:07:50
Lượt xem: 47
Vấn đề về nhà ở và nội thất cho nhà mới còn khá lâu nữa, trong lúc này, Tô Hân Nghiên vẫn nên đề nghị từ chức với bí thư thôn và trưởng thôn, để cho bọn họ chọn một kế toán mới càng sớm càng tốt, để cô có thể có thời gian bàn giao công việc với những người khác.
Ngoài những vấn đề về công việc, họ còn đang bận rộn trang trí nội thất cho ngôi nhà mới của mình.
Không có đồ đạc trong căn phòng đó, vì vậy hiển nhiên sẽ không thể có ai sống được đó.
Nhưng muốn đem tất cả đồ đạc trong viện Ninh gia dọn đi cũng không thể làm được, không phải dọn không được, mà do kích cỡ căn bản của đồ vật quá to, không thể nhét vào căn hộ bé tí đó.
Ban đêm, Tô Hân Nghiên hơi thở hổn hển trong vòng tay của Ninh Viễn Hàng trong lòng ngực, cùng anh thương lượng về việc nên bố trí nhà mới như thế nào mới ổn.
“Chúng ta sẽ nhờ người ta làm tất cả lại đồ dùng mới.”
Trang hoàng liền không cần, chỉ cần mộc mạc giản dị là được rồi.
Chủ yếu là hiện tại cũng không có khái niệm thiết kế nội thất, từng nhà được thiết kế chả khác gì nhau, nếu muốn bài trí cho trong nhà ấm áp thoải mái, chỉ có thể ra tay vói đồ gia dụng mà thôi.
“Nhờ thợ mộc trong thôn làm là được rồi, hiểu tận gốc rễ , hơn nữa tay nghề của người ta cũng không tồi.” Ninh Viễn Hàng nói.
Anh ấy cũng tự làm mộc, nhưng làm những thứ nhỏ như đồ chơi cho trẻ em thì không sao, nhưng làm những món đồ nội thất lớn thì có hơi quá sức.
“Được, đến lúc đó em sẽ đem tất cả những đồ gia dụng mà nhà chúng ta cần lập thành một danh sách, sau đó đi nhờ người ta làm là tốt rồi.”
“Ừm, nhớ phải mang cả TV trong nhà đi đi.” Ninh Viễn Hàng gật đầu, nhắc nhở nói.
“Cái này còn cần anh nói à.” Tô Hân Nghiên trợn trắng mắt, cảm thấy chồng đang nói lời vô nghĩa.
TV quý như vậy, sao có thể để lại đây.
mà nếu làm như vậy thật, chờ sau khi bọn họ trở về, có thể thấy TV hay không cũng không biết.
Thương lượng xong hai vợ chồng đi ngủ.
*
Lưu Hải Khải vội vã lấy tiền, làm việc cũng tự nhiên nhanh nhẹn.
Chưa tới một tuần, toàn bộ căn phòng kia, đã được ông an bày thoả đáng mà chuyển nhượng sang danh nghĩa của Ninh Viễn Hàng, ngay cả việc bản thân không bị nói ra nói vào, còn có thể nhận được cái thanh danh tốt và một số tiền không nhỏ.
Ngày sang tên phòng ở, ông cũng nhận được số tiền còn lại.
Ngay lập tức, ông ta về nhà với vẻ mặt hớn hở, giục vợ móc nối mua công tác cho cô con gái nhỏ.
Mặt khác, bởi vì Ninh gia chưa chuẩn bị được đầy đủ đồ gia dụng cho nhà mới, cho nên tạm hoãn một thời gian nữa rồi mới chuyển nhà, nhưng cũng phải thu dọn hành lý của các thành viên trong nhà.
Tiểu Tại Tại mặc một chiếc váy hoa, ôm con búp bê bằng vải yêu quý của mình, ngồi trên giường, nhìn bà nội đang đóng gói quần áo nhỏ cho bé.
Bình thường không sao nhưng đến lúc thu dọn hành lý thì...
Lúc thu dọn, bà Ninh mới phát hiện cô cháu gái này có quá nhiều quần áo, vậy mà một cái rương cũng không chứa nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-161.html.]
“Sao mà cháu lại có nhiều quần áo vậy nhỉ?”
“Không biết mà.”
Tiểu Tại Tại so với bà Ninh còn đơ hơn.
Quần áo của bé nhiều, mỗi cái đều do bà và mẹ xử lý tốt, nên mỗi cái đều được giữ gìn cẩn thận, không có vết vá trên bất kì bộ nào
Bà Ninh nhìn đống quần áo đều luyến tiếc ném đi, dứt khoát tất cả đều cho hết vào mang đi.
Một bên thu dọn, một bên thì dưới đáy lòng âm thầm nói.
Quay đầu phải tìm con dâu bảo, phải làm cho cháu gái của bà một cái tử quần áo to vào.
Bằng không sợ rằng sẽ không nhét được hết quần áo của bé.
“Bà nội.” Tiểu Tại Tại đột nhiên kêu gọi bà Ninh bằng thanh âm ngọt lịm.
“Gì?” bà Ninh vừa nghe liền biết đứa nhỏ này có việc yêu cầu bà: “Có chuyện gì? Con nói thử cho bà nghe nào.”
“Chúng ta có thể mang hết gà lên trên nhà mới được không bà nội~?” hai bàn tay mỡ chạm vào nhau làm thành tư thế cầu xin đáng yêu chết người, tiểu nãi âm mềm như bông, mang theo sự khẩn cầu.
“Chuyện này con phải hỏi mẹ con, bà không làm chủ được.” Bà Ninh ăn ngay nói thật nói.
Từ sau khi con dâu vào cửa, nhà này liền luôn do cô quản.
Lần này chuyển nhà cũng vậy.
Sau khi con trai con dâu quyết định tốt, cuối cùng thông báo cho bà và bọn nhỏ, bọn họ ngoại trừ việc gật đầu đáp ứng, sau đó tích cực thu thập hành lý ra, không có bất luận quyền lên tiếng gì.
Nói như vậy nhưng không có nghĩa là bà Ninh không có ý kiến gì.
Bản thân bà đối với Trần gia thôn cũng không quá gắn kết, với bà mà nói, nhà là nơi mà có tất cả các thành viên trong nhà, mà không phải là một mảnh đất hay khu vực chết.
Cho nên dọn hay không đối với bà Ninh cũng đều không sao cả.
Dù sao con trai con dâu cùng cháu trai cháu gái đi đâu, bà liền đi theo chỗ đó là được rồi.
Bị bà nội thẳng tay cự tuyệt, Tiểu Tại Tại có chút buồn bực, lại cũng hiểu chuyện mà không hề mở miệng khó xử bà nội.
Kêu bé đi theo mẹ bé mở miệng là bé không dám.
Bởi vì bé đã chắc chắn mẹ sẽ không đáp ứng, mà một khi mẹ đã không đáp ứng, ba ba càng vô pháp đồng ý, cho nên dù hỏi, cũng không thể thay đổi kết quả, đã biết trước kết quả là vô nghĩa bé cũng chả hơi đâu mà đi làm cả?
Chỉ là bé hơi tiếc mà thôi.
Ai!
Tiểu Tại Tại tựa như người lớn mà thở dài.