Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 157
Cập nhật lúc: 2024-09-19 16:24:11
Lượt xem: 56
Con trai thứ ba thì phải xuống nông thôn, con trai thứ tư thì được hai vợ đào hết tài sản của họ ra mua cho một công việc để ở lại trên thành phố.
Hiện tại đến lượt con gái út, hai vợ chồng lại luyến tiếc, rốt cuộc con gái xuống nông thôn so con trai thì cuộc sống vất vả hơn nhiều.
Nhưng tiền đã tiêu hết cho con trai thứ tư, nên phải nghĩ cách kiếm thêm tiền để mua một cái công tác.
Nghĩ tới nghĩ lui, liền nghĩ tới chuyện bán phòng ở.
Căn nhà tổ tiên của giám đốc Lưu đủ lớn để cả gia đình cùng ở, điều này khiến căn nhà được phân xưởng máy móc có chút thừa thãi.
Vốn định giữ lại làm hôn phòng cho con trai, nhưng hiện tại hiển nhiên chuyện của con gái mới là quan trọng nhất, cho nên chỉ có thể bán đi cho con gái dùng.
“Bọn họ là một đôi cha mẹ tốt.” Tô Hân Nghiên cảm thán.
500 đồng thấp hơn một chút so với giá bình thường, chẳng qua là gia đình xưởng trưởng Lưu vội vàng bán nhà nên đã chủ động hạ giá, chỉ để kiếm đủ tiền mua việc cho con gái.
“Vậy phòng này có mua hay không?”
Trong nhà quyền to về tài chính đều do vợ nắm giữ, Ninh Viễn Hàng một bộ dáng cái gì đều nghe Tô Hân Nghiên.
“Mua, đương nhiên muốn mua!” Tô Hân Nghiên không chút do dự nói.
Chưa kể đây là thứ cô muốn ngay từ đầu, đây còn là căn phòng mà chồng cô vất vả tìm được sao cô có thể phụ đi tâm ý của anh được?
Đáy lòng Tô Hân Nghiên hiểu rõ, kể từ lần trước cô vô tình nhắc đến chuyện muốn đến thị trấn mua nhà, người này đã luôn ghi nhớ vấn đề này, cô nghĩ vì việc này mà anh cũng khá vất vả.
Không biết anh đã tốn bao nhiêu công sức để tìm được căn nhà này.
Nhìn thấy đôi mắt của vợ lập lòe những cảm động, Ninh Viễn Hàng tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội để được nhận phúc lợi này.
Môi mỏng gợi lên một tia cười nhạt, tiếng nói trầm thấp hơi hơi mất tiếng: “Anh vất vả như vậy, không biết vợ có khen thưởng gì cho người chồng vất vả này hay không?”
“Khen thưởng? Anh muốn cái gì? Thêm tiền tiêu vặt?”
Đương nhiên Tô Hân Nghiên nghe hiểu ám chỉ trong lời nói của tên đàn ông này, lại cố ý giả ngu giả ngơ.
Ninh Viễn Hàng tức giận đến ngứa răng, dứt khoát tự mình động thủ để có cơm no áo ấm.
Anh đứng dậy một tay bế ngang vợ lên, trực tiếp hướng vào mép giường.
“Tìm đường c.h.ế.t a, anh làm gì? Này này, anh không thể đứng đắn được một chút à?” Tô Hân Nghiên bị dọa hét to một tiếng, nhịn không được vỗ nhẹ vào Ninh Viễn Hàng một cái, mặt mày khó che giấu vẻ xấu hổ.
“Đứng đắn cái gì mà đứng đắn? Nếu anh đứng đắn, Tại Tại chui từ đâu ra?”
“Ba ba gọi con sao?”
Tiểu nãi âm mềm như bông từ trên giường hai vợ chồng truyền đến, động tác hai người cứng đơ, Tô Hân Nghiên nhảy xuống khỏi vòng tay của chồng với tốc độ như một con thỏ, và vội vàng chỉnh lại bộ quần áo xộc xệch của mình.
“Tại Tại, sao con lại ở chỗ này?”
Mặc dù không nhìn vào gương, nhưng Ninh Viễn Hàng biết sắc mặt của mình đang tối sầm lại.
“Tại Tại và anh trai đang chơi trốn tìm đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-157.html.]
Tiểu Tại Tại vô tội mà nhìn ba ba: “Làm sao vậy ạ?”
Tại sao bong bóng hồng trên người ba ba lại lần lượt dị nổ tắt mất vậy?
“Không…… Không sao cả.” Ninh Viễn Hàng ẩn nhẫn mà nói.
Đây chính là con gái ruột, anh còn có thể làm gì? Chỉ có thể sủng, đúng vậy chỉ có sủng.
Liếc mắt nhìn người phụ nữ đang ngạo nghễ nhếch mép bên cạnh, cô cảnh cáo cô phải kiềm chế bản thân, bằng không buổi tối cho cô biết thế nào là kiêu ngạo.
Tô Hân Nghiên nhướng mày, ỷ vào việc con gái đang ở đây, nghĩ rằng chồng sẽ không dám làm mấy việc quá phận, tìm đường c.h.ế.t khiêu khích anh: “Có anh khóc lóc xin tha đoá.”
Lúc đó con cái vẫn còn tỉnh, anh cũng không dám làm gì.
Ninh Viễn Hàng: “……”
Anh quay đầu mở cánh cửa đang đóng lại, tình cờ Ninh Hiên lao vào, nhìn thấy Tiểu Tại Tại đang ngồi trên giường, vui vẻ chỉ tay về phía em gái hét lên: "Anh bắt được em rồi, nhanh lên, chúng ta lại tìm người khác, đi."
Vừa nói, cậu vừa vội vàng chạy ra ngoài.
“Anh ba từ từ chờ em với!”
Tiểu Tại Tại vội vàng sử dụng tay chân mà bò dậy, cũng chạy theo ra ngoài.
Tô Hân Nghiên theo bản năng muốn bắt con gái lại, lại bắt phải không trung.
Cô cứng đờ mà quay đầu nhìn về phía ông chồng đang tươi cười sung sướng, ngượng ngùng cười: “Vừa rồi em nói đùa í à, anh tin không?”
“Anh không tin.”
Cuối cùng, Tô Hân Nghiên có khóc lóc xin tha hay không, chuyện này cũng chỉ có hai vợ chồng biết mà thôi, các bạn đọc giả muốn biết cũng không được...
*
Trước khi mua phòng ở, phải đi xem phòng ở trước.
Dù đã xác định là nhà như thế nào thì cũng phải mua, nhưng phải tận mắt chứng kiến, trong lòng biết rõ rồi thì càng sẵn sàng bỏ tiền ra mua.
Sáng sớm hôm sau, Tô Hân Nghiên ngồi trên xe đạp cùng chồng vào xưởng máy móc.
Trong lòng n.g.ự.c cô còn đang ôm cô con gái chưa tỉnh ngủ.
Ba anh em Ninh Hàn còn phải cùng bạn bè đi chơi, không đi theo, bà Ninh thấy trời lạnh nên cũng không muốn ra cửa, cũng chỉ có Tiểu Tại Tại không có bất luận quyền lên tiếng gì ở đây mà bị mẹ đào ra khỏi ổ chăn ấm áp đi theo mẹ.
Theo lời của mẹ.
Nhà mua cho gia đình ở thì phải mua thứ mình thích.
Dù mẹ nói thế nào thì bé cũng chả phản kháng được.
Đã nhìn thấu tâm tư của mẹ Tiểu Tại Tại thay đổi cái góc độ, gục đầu vào vòng tay mẹ và tiếp tục ngủ.
Bé rất buồn ngủ, đêm qua không hiểu sao bé rất hăng hái lại ngủ không được, trằn trọc đến hơn mười hai giờ mới ngủ được, sáu giờ sáng hôn sau đã bị mẹ đào ra khỏi ổ chăn ấm áp để đi cùng mẹ.