Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 154
Cập nhật lúc: 2024-09-19 16:23:18
Lượt xem: 59
“Xin lỗi anh trai.”
Tiểu Tại Tại dưới sự giám sát của ba ba, ngoan ngoãn mà xin lỗi anh ba.
Ninh Hiên cũng sảng khoái mà tha thứ cho em gái: “Không sao, nhưng mà em phải nhớ là về sau nếu mà có ngã định túm lấy người anh, nhớ rõ đừng túm lấy quần áo anh , thôi đừng đừng túm lấy quần anh là tốt rồi.”
Nghe được lời này- những người khác: “……”
Chuyện này cũng không phải nói khống chế là có thể khống chế được.
Thôi bỏ đi, hai đứa nhỏ có thể làm hòa với nhau là được.
Giải quyết xong mâu thuẫn nhỏ của bọn trẻ, Tô Hân Nghiên dứt khoát ôm Tiểu Tại Tại vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ cho bé.
Sau khi tất cả các thành viên trong gia đình đã tắm rửa sạch sẽ xong thì ngồi quanh quần lại với nhau đón giao thừa.
Tiểu Tại Tại không muốn an phận mà ngồi ở ghế trên, quấn lấy anh cả muốn anh cả mang ngựa gỗ ở ngoài sân vào trong nhà cho bé, vui vẻ leo lên chơi.
Ninh Hiên nhìn đỏ mắt, cũng muốn chơi.
Trải qua chuyện vừa rồi, người lớn sợ bọn họ lại cãi nhau, đang khẩn trương, lại thấy hai đứa nhỏ chỉ làm trò tương tự như oẳn tù tì là có thể giải quyết vấn đề.
Bọn họ chơi đoán số, ai thắng ai là có thể cưỡi ngựa gỗ mười phút, mười phút sau tiếp tục chơi đoán số tiếp.
Nghe thấy quy tắc, Tô Hân Nghiên lập tức nhìn về phía con gái.
Lại thấy Tiểu Tại Tại đang nhắm mắt lại cùng anh trai bé chơi đoán số, không định lợi dụng đặc thù năng lực của bản thân để gian lận.
Thấy thế, Tô Hân Nghiên yên tâm đồng thời cũng cảm thấy kiêu ngạo.
Những năm gần đây cô giáo dục con gái không có uổng phí.
Hai bé con vây quanh ngựa gỗ chơi đoán số đến vui vẻ vô cùng, còn hai đứa trẻ lớn hơn tí thì đang ngồi ở trên bàn gỗ, cúi đầu, mỗi người làm một việc.
Ninh Viễn Hàng nhìn, con thứ hai đang đọc sách, chuyện này không có gì ngoài ý muốn, con trai cả thì đang ngồi làm đồ thủ công.
Anh lấy d.a.o cắt những miếng gỗ nhỏ thành nhiều hình dạng khác nhau rồi ghép chúng lại với nhau thật chặt, dùng keo dán chúng lại rồi dần dần dựng lên nguyên mẫu một ngôi nhà.
Bất tri bất giác, Tiểu Tại Tại từ bỏ cùng Ninh Hiên tranh đoạt ngựa gỗ, ngược lại đứng ở bên bàn, nhìn không chớp mắt ngôi nhà nhỏ mà anh cả đang làm.
Căn phòng tí hon này là Ninh Hàn đáp ứng làm quà năm mới cho em gái.
Bởi vì năm trước bà Ninh may xong quần áo cho mọi người còn thừa vải nên may cho Tiểu Tại Tại một con búp bê vải, Tiểu Tại Tại cầm búp bê vải vô cùng yêu quý, mỗi ngày buổi tối đều phải ôm búp bê vải mới ngủ được, không chỉ thế bé còn làm nũng với anh cả để anh làm cho búp bê một căn phòng nhỏ.
Hiện tại Ninh Hàn đang làm đồ chơi cho em gái.
Ninh Hàn không biết xây nhà, nhưng anh đã thấy người trong thôn xây nhà như thế nào, nên anh cũng có điều lệ về cách xây nhà, xây nhà gỗ nhỏ cũng tương tự như vậy.
“Căn phòng này không có cửa sổ sao.” Ninh Hiên không biết khi nào cũng thò qua, đứng cạnh em gái.
Tiểu Tại Tại khi nghe thấy có người nói căn nhà nhỏ của bé có chỗ không tốt, lập tức phản bác: “Một lát nữa liền có.”
“Nó còn không có nóc nhà.” Ninh Hiên tiếp tục tranh cãi.
“Chưa xây xong mà!”
“Yên lặng nào.” Ghét bỏ em trai em gái quá ồn ào, ảnh hưởng tới việc đọc sách của mình, Ninh Hàng lạnh mặt nhìn hai em, hai bé con lập tức ngậm mồm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-154.html.]
Đang sợ anh hai lại cho thêm bài tập.
Ồn ào nhốn nháo, nói nói cười cười, một năm sóng gió cứ như vậy qua đi.
“Tại Tại…… Tại Tại…… đi nào, chúng ta đi ra ngoài chơi đi.”
Tiểu Tại Tại đang nằm ở trên giường ngủ dạng háng thành hình chữ X, mơ mơ màng màng bị người ta đánh thức, nhìn thấy Tiểu Hoa đang đứng ở đầu giường gọi bé.
“Chị Tiểu Hoa, buồn ngủ……” Bé lẩm bẩm một tiếng, duỗi tay lôi Tiểu Hoa vào trong ổ chăn của mình, sau đó phân cho bạn của mình một nửa chăn, lại tay chân cùng sử dụng mà ôm Tiểu Hoa tiếp tục ngủ.
“Ơ……”
Tiểu Hoa còn định nói cái gì đó, lại bị Tiểu Tại Tại ấn đầu xuống: “Ngủ đi, đừng ồn.”
Tiểu Hoa bị bắt an tĩnh lại nhìn nhìn trần nhà trong phòng Tiểu Tại Tại, cũng không biết là bởi vì ổ chăn của Tiểu Tại Tại quá ấm áp, hay là do buổi sáng bé dậy quá sớm, hiện tại cũng ngáp một cái, nhịn không được buồn ngủ, không trong chốc lát cũng đi theo gặp Chu Công.
Khi tỉnh lại, Tiểu Tại Tại ngạc nhiên nhìn Tiểu Hoa đang ngủ bên cạnh mình.
“Chị Tiểu Hoa!”
Tiểu nãi âm vui vẻ đến độ phiêu lên.
Bị thanh âm của Tiểu Tại Tại đánh thức, Tiểu Hoa mở to mắt, bò ngồi dậy, sau đó đã bị Tiểu Tại Tại đè lên.
“Chị Tiểu Hoa, chị đi đâu vậy, Tại Tại rất nhớ chị đó.”
Bé chịu không nổi trọng lượng của Tiểu Tại Tại, ngã ngửa ra ổ chăn, ngốc lăng, mới nói: “Chị đi sang nhà chị cả, lại đi sang nhà anh cả nữa, sau đó mới trở về nhà.”
“Sao chị lại phải đi nhiều nhà như vậy?” Tiểu Tại Tại nghiêng đầu, không hiểu lắm về cuộc đi chơi lần này.
“Chị cả có em bé, mà trong nhà chỉ có chị là rảnh nhất, dì nhờ chị sang chơi cùng với chị cả, bồi chị gái xong, đơn vị của anh cả vừa lúc phát nhà mới, mẹ nói ấn theo tập tục bên này, dọn sang nhà mới, phải nhờ người thân sang trấn trụ ba tháng, ba ba và mẹ cùng ông nội đều không rảnh, đã kêu chị qua nhà anh cả ở.”
Tiểu Hoa kiên nhẫn mà giải thích khoảng thời gian trước mình đi đâu cho Tiểu Tại Tại .
Anh cả của bé trước đây chỉ ở trong ký túc xá đơn vị, bốn người ở trong ký túc xá, lần này được phân vào phòng phúc lợi thật bất ngờ, cả nhà vui mừng khôn xiết, đương nhiên phải tích cực giúp đỡ cho anh.
Sửa sang, mua nội thất mới, gọi người nhà đến sửa nhà giúp.
Bởi vì cả gia đình đều rất bận rộn, Tiểu Hoa, cũng là người nhàn nhã nhất, được phái đến làm nhiệm vụ trấn trụ cho nhà anh cả.
“Ba tháng chưa hết nhỉ?”
Tiểu Tại Tại đếm trên đầu ngón tay cho Tiểu Hoa nhìn, phát hiện thời gian mà Tiểu Hoa đi mới được có hai tháng, còn một tháng nữa mới được về nhà.
“Ừm, chị trở về ăn tết.”
Anh cả bé cũng phải về nhà ăn tết, Tiểu Hoa tự nhiên cũng về theo.
“Vậy sau khi chị ăn Tết xong còn phải đi nữa sao?” Tiểu Tại Tại buồn bã.
“Không còn cách nào mà, mẹ chị nói phải trụ lại đủ thời gian.”
Tiểu Hoa thở dài, thật ra bé cũng cảm thấy nhàm chán.
Bé ở trấn trên không có bạn tốt, cũng không dám một mình đi chơi ở nơi xa lạ như vậy, chỉ có thể ngốc ở nhà.
Mà anh cả cũng phải đi làm, cả ngày cũng rất khó để nhìn thấy người.
Ở bên này tuy thức ăn ngon hơn ở nhà, dù sao cũng là anh trai ruột, chắc chắn sẽ không bạc đãi bé, còn sẽ thường xuyên mua đồ ăn vặt cho bé, nhưng Tiểu Hoa vẫn cảm thấy thích ở nhà hơn.