Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 140

Cập nhật lúc: 2024-09-18 21:26:49
Lượt xem: 51

Bị ốm mà không đi khám bác sĩ, không tiêm không uống thuốc khẳng định là không được.

Bình thường Tô Hân Nghiên sẽ khá chiều con cái, nhưng thời điểm này thái độ của cô lại phá lệ cường ngạnh.

Tiểu Tại Tại không muốn không muốn đứng dậy, cho nên có phải dốc bé dậy mặc quần áo thật ấm cho bé, bọc thành một cái bánh bao nhỏ, không dừng lại cô còn lấy chăn bóc quanh bé lại, bọc xong mới dám vác ra ngoài.

“Con bé bị làm sao thế?”

Nhìn thấy con dâu đang vội vàng, bà Ninh phát hiện có điểm không thích hợp, vội vàng quan tâm hỏi.

Nghe thấy động tĩnh Ninh Viễn Hàng cũng đi ra.

“Bị ốm rồi, nhưng con sờ chán lại không nóng, có lẽ là bị cảm mạo,con mang con bé qua trạm y tế thôn khám xem.” Tô Hân Nghiên nói.

Bác sĩ trong thôn của bọn họ cũng được, bệnh lớn thì không trị khỏi được, nhưng những bệnh nhỏ nhưng đau đầu, tê chân, nhức tay, ... thì có thể trị được.

Bà Ninh nghe thấy cháu gái bị bệnh, vẻ mặt tức khắc lo lắng, bà lấy tay sờ chán của Tiểu Tại Tại, có thể là do mặc quá dày, hoặc là do chăn bọc quá kín mít, nhiệt độ cơ thể của tiểu gia hỏa có chút cao.

Vội thúc giục con dâu: “Nhanh lên ôm con bé đi trạm y tế khám xem, khám nhanh thì bệnh cũng nhanh tốt lên.”

“Bà nội, Tại Tại không cần tiêm đâu……”

Tiểu Tại Tại nằm ở trong lòng n.g.ự.c mẹ, dò ra một cái đầu nhỏ suy yếu, mày nhỏ khó chịu nhăn lại, còn ở rầm rì không muốn đi khám bệnh.

“Không tiêm không tiêm, chúng ta chỉ đi để bác sĩ khám cho, bác sĩ nói không tiêm chúng ta sẽ không tiêm nha.”

Bà Ninh đau lòng mà dỗ cháu gái.

Lời này của bà ẩn giấu bao nhiêu cái bẫy nhỏ, Tiểu Tại Tại có thể không tiêm, nhưng tiền đề là bác sĩ nói không cần tiêm mới không tiêm.

Như vậy cũng không xem như là lừa trẻ con.

Tiểu Tại Tại bị bọc kín ở trong chăn, tầm mắt bị cản trở, nhìn không thấy mặt của bà nội, nghe bà nói như vậy, cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều, cho rằng thật sự không cần tiêm và uống thuốc, lúc này mới yên lặng.

Tùy ý để mẹ ôm bé đi trạm y tế thôn.

Ninh Viễn Hàng cũng muốn đi theo, lại bị Tô Hân Nghiên ngăn bắt phải đi làm.

“Hiện tại anh còn chưa hoàn toàn dung nhập vào tập thể, rất nhiều người còn đang cầm kính núp tìm lỗi sai trên người anh, tùy tiện xin nghỉ thì không tốt lắm, Tại Tại còn có em, đừng lo lắng.”

Khuyên chồng xong, Tô Hân Nghiên lại quay đầu khuyên mẹ chồng.

“Mẹ, Tiểu Hiên còn chưa khỏi bệnh, còn phiền toái mẹ ở nhà chăm sóc và trông nom thằng bé, yên tâm, Tại Tại chỉ bị bệnh nhỏ mà thôi, chúng ta đi xem rồi lấy thuốc liền trở về.”

Hai bên đã khuyên xong, Tô Hân Nghiên cũng không hề trì hoãn thời gian, chạy nhanh ôm con gái đi khám bệnh.

Trạm y tế thôn nằm cạnh ủy ban thôn, không xa Ninh gia mấy, thường thì chỉ mất khoảng mười lăm phút đi bộ đến đó.

Tô Hân Nghiên chạy chậm, trực tiếp đem thời gian kéo ngắn lại đến tám phút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-140.html.]

Cũng do cô quá lo lắng cho con gái nên mất bình tĩnh, kỳ thật nếu để chồng lái xe chở hai mẹ con đi thì có thể đi nhanh hơn.

“Bác Trần, con gái cháu bị ốm, nhờ bác khám cho con bé với ạ.”

Bác sĩ của Trần gia thôn cũng mang họ Trần, luận về bối phận là anh em họ với thôn trưởng, là một ông lão đầu tóc hoa râm.

Ông đang mặc áo blouse trắng, ngồi ở bàn cầm chén mì sì sụp ăn cơm sáng, thấy Tô Hân Nghiên ôm con gái chạy nhanh vào, vội buông chén, thuận tay cầm lấy khăn tay trong túi lau miệng, liền nhanh chân lại đây kiểm tra cho bé.

“Bỏ chăn ra, để con bé ra ngoài.”

Bác Trần đầu tiên là lấy tay bắt mạch cho Tiểu Tại Tại , ý bảo bé há mồm, lộ ra đầu lưỡi.

“A.” Tiểu Tại Tại ngoan ngoãn mở miệng khoe ra đầu lưỡi.

“Con bé bị cảm sao?” Tô Hân Nghiên hỏi.

“Không đúng, không phải là cảm mạo.” Bác Trần lắc đầu, lại đi lấy nhiệt kế cho vào miệng Tiểu Tại Tại , sau đó dặn dò mẹ con bé “Cởi bỏ quần áo của bé , kiểm tra một chút.”

Tô Hân Nghiên nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo.

Áo trên của Tiểu Tại Tại bị cởi bỏ, vị trí sau lưng ở gần bả vai của bé, có thể những vết mụn bọc nước sau lưng.

Đây là……

“Bệnh thuỷ đậu.” Sắc mặt Bác Trần ngưng trọng nói.

Thấy thời gian không lệch lắm, ông rút nhiệt kế trong miệng Tiểu Tại Tại ra, nhìn thoáng qua, lại cho Tô Hân Nghiên xem: “Bắt đầu nóng lên, đây là dấu hiệu của bệnh thuỷ đậu.”

Nhiệt kế biểu hiện 38℃, đã tính phát sốt.

Nhưng buổi sáng cô kiểm tra trán của con bé, không có phát sốt mà nhỉ.

Tô Hân Nghiên không nói câu này ra, thử đo bằng tay vốn dĩ không chuẩn, hơn nữa hiện tại con bé đã xác nhận là bị thủy đậu, nói thêm cũng vô dụng.

Quan trọng là: “Nên trị liệu như thế nào?”

Đồng thời đáy lòng Tô Hân Nghiên cũng điên cuồng tra lại hồi ức, hồi trước mình bị thủy đậu thì trị như thế nào?

Đáng tiếc, khi đó cô mới ba bốn tuổi, căn bản không có ấn tượng gì.

Chỉ mơ hồ nhớ rõ, lúc ấy là trong thôn cũng có vài nhà có trẻ con bị bệnh thủy đậu nên cũng có vài thím thay phiên chăm sóc cô, qua đại khái hơn một tuần, thì cô khỏi.

May mắn chính là nguyên chủ cũng từng bị bệnh thuỷ đậu, là do bị lây từ em trai, sau lại cũng khỏi hẳn, không lưu lại sẹo.

Còn người đã từng bị thủy đậu thì sẽ không mắc lại nữa nên giờ cô ôm con gái cũng không sợ lây.

“Tình huống của con bé không nghiêm trọng, tí nữa bác kê một số loại thuốc, cháu lấy về đi mỗi ngày lau ba lần cho bé, quá một thời gian là có thể tốt lên, chủ yếu là phải làm tốt công tác cách ly, bệnh này lây rất lợi hại, bác nhớ rõ nhà cháu cũng có trẻ con nhỉ, những đứa trẻ đó không biết có từng bị bệnh hay chưa, đều phải cách ly, nếu không sẽ bị lây bệnh.”

Bác Trần một bên tìm thuốc, một bên cẩn thận dặn dò.

Loading...