Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 139
Cập nhật lúc: 2024-09-17 20:34:38
Lượt xem: 56
“Đó là cái gì?” Ninh Viễn Hàng hỏi.
“Là tiền nhuận bút của em, còn có hợp đồng hợp tác mới.”
Tô Hân Nghiên giải thích nói: “Bên nhà xuất bản kia phái người lại đây tìm em đàm phán, nói là muốn đem tất cả những bài viết trước của em tổng hợp lại, làm thành một quyển đồng thoại để xuất bản. Em xem bọn họ triển khai điều kiện còn có thể, hơn nữa thái độ cũng rất thành khẩn, liền đồng ý. Còn tiền nhuận bút, là đối phương thuận tay mang đến cho em, đỡ phải đi gửi chuyển phát.”
Ninh Viễn Hàng tiếp nhận hợp đồng của vợ đưa qua nhìn kỹ xem, gật đầu nói: “Không có vấn đề gì.”
Anh có thể xem hiểu điều khoản trên hợp đồng, thậm chí đối với phương diện của tri thức pháp luật hiểu biết, Ninh Viễn Hàng so với Tô Hân Nghiên còn quen thuộc hơn.
Tô Hân Nghiên hiển nhiên cũng biết điều này, cho nên mới cố ý đem hợp đồng cho chồng xem.
Cô chưa kí tên lên trên, chỉ là muốn nhờ chồng xem các điều khoản trên đó rồi mới kí, hiện tại nếu không thành vấn đề, cô cũng liền có thể yên tâm ở mặt trên ký tên, sau đó tìm thời gian nào đó gửi qua nhà xuất bản.
Đem tiền của mình và của chồng tách ra gửi tốt, Tô Hân Nghiên lấy ra hai cuốn sổ cái từ đáy hộp nơi cất giữ tài sản tương ứng của họ, và mỗi cuốn đều viết một số tiền trên đó.
Cô đối với tài sản của mình và chồng đều tách ra quản lý.
Đây không phải bởi vì xa lạ với chồng, cũng không phải muốn phòng bị cái gì, chỉ là thuần túy muốn cho tổng kết thêm rõ ràng một ít thôi.
Rốt cuộc cô thu vào tạo thành kết cấu có chút hỗn loạn, nếu trộn vào tài sản của chồng, càng khiến cho tính toán khó hơn.
Về chi tiêu trong gia đình, Tô Hân Nghiên lập một sổ cái khác, nguồn tiền trong đó là của Ninh Viễn Hàng và của cô, về cơ bản là bình đẳng, vợ chồng cùng nhau hỗ trợ gia đình.
Nhìn số tiền bên trong hộp, Tô Hân Nghiên thở dài.
“Nếu hiện tại có thể mua phòng ở thì tốt rồi.”
Nói thật, giá nhà hiện tại đúng là rẻ như cải trắng khiến cô khó tin.
Giá một mét vuông nhà ở khu trù phú đời sau đủ mua mấy căn nhà bây giờ!
Có thể thấy, tỷ lệ lạm phát đã quá đáng báo động.
Đáng tiếc, trước khi cải cách mở ra, cô chưa cần mơ ước mua phòng ở, cùng với việc mua, còn không bằng hi vọng đơn vị của chồng có thể phân cho căn hộ là thực tế nhất.
“Em muốn mua nhà?” Ninh Viễn Hàng bắt đầu tự hỏi bản thân có thể mua nhà trên trấn với khả năng của mình hay không.
Vợ không có biện pháp, không đại biểu là anh không có.
“Tuy rằng có chút phiền toái, nhưng cũng không phải là không được.”
Việc chuyển đến thị trấn sẽ tương đối thuận tiện, dù sao thì anh cũng phải đi đến thị trấn để giải quyết công việc của mình, việc đọc sách của con cái cũng tiện hơn, về phía vợ, cô cũng thường xuyên phải lên thị trấn làm những việc lặt vặt.
Càng quan trọng hơn là, dọn lên trấn trên, lượng công việc làm nông sẽ giảm đi và vợ sẽ không phải vất vả sớm nắng chiều mưa nữa.
Mà mẹ anh đi theo lên trấn trên sống cũng có chỗ lợi, thân thể bà không tốt, luôn là kiểu ba ngày thì hai ngày sinh bệnh.
Rốt cuộc so sánh với ở nông thôn, phương tiện chữa bệnh của trấn trên sẽ tốt một chút, xem bệnh cũng có thể càng tiện hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-139.html.]
Trong đầu Ninh Viễn Hàng đã tưởng tượng ra nhiều lợi ích khi chuyển đến thị trấn, nhưng vợ anh đã lựa chọn từ chối.
“Thôi, nhà ta hiện tại vẫn cầu bình an nên sống vậy là ổn rồi.”
Hiện tại còn chưa đến thời điểm an toàn chân chính, cô không muốn mạo hiểm quá mức.
Hơn nữa cô hiểu, bình minh càng đến gần, và một đợt phản công đen tối nhất cũng sẽ đến, cô không dám đánh cược sự an nguy của cả gia đình.
Đợi vài năm nữa mua nhà cũng không mất miếng thịt nào.
Nhìn ra tâm tư của vợ, Ninh Viễn Hàng cũng gật đầu nói: “Được, đều nghe em.”
Nói như vậy, vấn đề này cũng đã để lại dấu ấn trong lòng anh, Ninh Viễn Hàng suy nghĩ, ngày mai khi đi làm, có thể thám thính thử xem, nhà máy còn có muốn xây dựng khu nhà gia đình cho công nhân nữa không.
Việc mua bán nhà với người khác quả thực là quá rủi ro, nếu không thực hiện tốt thì rất dễ bị cử báo.
Nhưng đơn vị phân phòng cho công nhân, đây lại là một chuyện khác.
“Sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải dậy sớm.”
“Được.”
*
Buổi sáng Tiểu Tại Tại tỉnh dậy cảm giác bản thân có chút không thích hợp.
Đầu bé choáng váng, yết hầu khô khốc, toàn thân đều bủn rủn vô lực, bé có cảm giác buồn nôn quen thuộc.
Bé nằm ở trên giường, bất động một cách khó hiểu, bé không dậy cũng không ngủ tiếp, chỉ nằm đó, suy nghĩ về nhân sinh trong cái đầu óc trống rỗng.
Cho đến khi mẹ đi vào.
“Tại Tại?” Tô Hân Nghiên kêu con gái một tiếng, không phản ứng, nghĩ bé có khả năng chưa ngủ tỉnh.
Cô tập mãi thành thói quen mà đi lên trước, muốn trực tiếp bế con gái ra khỏi ổ chăn, lại bắt gặp ánh mắt vô thần của bé đang ngơ ngác nhìn lên trần nhà.
Bị hù nhảy dựng.
“Bị làm sao vậy?” Tay trực tiếp để lên trán con gái, cũng không nóng, không phải phát sốt.
“Khó chịu……” Tiểu nãi âm bị ốm nên có chút nghẹn ngào, có vẻ càng thêm đáng thương nhu nhược.
“Ngoan, nhịn một chút, mẹ đưa con đi khám bác sĩ nha?” Tô Hân Nghiên đau lòng mà bế con gái lên , an ủi mà dỗ bé.
“Không, không đi.”
Vừa nói tới muốn đi xem bác sĩ, Tiểu Tại Tại theo bản năng liền giãy giụa: “Không xem, không xem bác sĩ, Tại Tại không muốn bị tiêm, không uống thuốc đắng đâu.”
Còn nhớ rõ trước đó ba ba giáo dục bé nên đã lấy chuyện này ra hù dọa bé.