Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 134
Cập nhật lúc: 2024-09-13 08:33:36
Lượt xem: 99
Tiểu Tại Tại chuyển động bằng đôi chân ngắn mũm mĩm, lao ra khỏi phòng hệt như cái bánh bao sữa đang lăn ra khỏi phòng.
Mới vừa chạy được một nửa, đột nhiên có một đôi bàn tay to xuất hiện bế bé lên.
“A!” Tiểu gia hỏa kinh ngạc hô một tiếng, xoay đầu, phát hiện người đang ôm bé chính là ba ba, lập tức chủ động vươn hai cánh tay như củ sen ra ôm lấy.
“Chạy đi đâu thế mà để mồ hôi ra đầy đầu thế này?”
Ninh Viễn Hàng duỗi tay lau mồ hôi trên trán cho bé.
“Chơi xe trượt.” Tiểu Tại Tại chỉ vào xe ván trượt trong một góc sân.
Ánh mắt của Ninh Viễn Hàng đảo qua đàn gà ở một góc sân kia, đang run bần bật: “Đừng đùa nữa, đi làm cùng ba ba đi.”
Tiểu Tại Tại không phải lúc nào cũng rất muốn ra cửa.
Bé vươn tay nhỏ, học động tác trấn án của mẹ, sờ đầu ba ba, tiểu nãi âm rất nghiêm túc mà nói: “Ba ba đã trưởng thành, phải học cách tự lập, phải tự đi làm.”
“Phụt! Ha ha ha……”
Tô Hân Nghiên vừa vặn từ phòng trong đi ra nghe thấy con gái đang đồng ngôn đồng ngữ, bật cười ngay tại chỗ..
Ninh Viễn Hàng: “……”
Anh giả vờ thẹn quá thành giận mà bóp má mỡ của con gái, ‘ giận dỗi ’ nói: “Ba ba không muốn lớn, cứ phải có Tại Tại bồi ba ba mới đi làm, chúng ta đi thôi!”
Nói xong, cũng không màng con gái đang vui cười giãy giụa, khiêng bé ra bên ngoài bước đi.
Tư thế đó, chả khác gì với cái tư thế khiêng bao cát, khiến giữa mày Tô Hân Nghiên nhảy dựng.
Cô chưa kịp nói gì, liền thấy Tiểu Tại Tại đã bị ba ba bé đặt lên trên ghế sau của xe một cách an ổn, sợ gió trên đường đi thổi bay mất mũ của con gái, còn tỉ mỉ buộc lại dây mũ cho con gái.
“Ba mẹ, tụi con đi học đây.”
Ninh Hàn cùng Ninh Hàng vừa lúc đẩy xe đi ra, chuẩn bị đi học.
Ninh Viễn Hàng vội vàng trước khi bọn nhỏ rời đi dặn dò nói: “Sau khi các con tan học nhớ tới xưởng máy móc một chuyến, hôm nay là tết Nguyên Đán, trong xưởng sắp phát phúc lợi, khả năng có chút nhiều, các con tới giúp đỡ dọn đồ.”
“Dạ.” Ninh Hàn gật đầu, lại vẫy tay với Tiểu Tại Tại: “Tạm biệt em gái.”
“Anh trai đi học cho tốt nha.” Tiểu Tại Tại trên người mặc quá dày, hành động không tiện, không thể vẫy tay tạm biệt anh trai, chỉ có thể nói tạm biệt.
Hai anh em Ninh gia dần dần đi xa.
Mắt thấy thời gian không còn sớm, sợ đi đi muộn, Ninh Viễn Hàng cũng dắt chân dài lên xe chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, anh còn cẩn thận dặn dò vợ nói: “Tại Tại anh sẽ chăm sóc tốt, Tiểu Hiên đã có mẹ rồi, cũng không cần em lo lắng, lúc ra cửa phải cẩn thận chút.”
“Tốt, em đã biết.”
Tô Hân Nghiên gật gật đầu, cũng đem hai cha con này tiễn đi.
Thời tiết chuyển lạnh, khiến Ninh Hàng và Tiểu Tại Tại - hai người trong nhà có thể chất yếu nhất, một thì đang tung tăng nhảy nhót, Ninh Hiên lại là người ngã bệnh trước.
Ban đêm cậu đá chăn, kết quả ngày hôm sau lên liền bị lạnh, khiến cho phát sốt.
Hiện tại đang sốt nằm trên giường bệnh, có bà nội chăm sóc.
Tô Hân Nghiên vốn định ở nhà chăm sóc con trai, nhưng nhà xuất bản mà cô hợp tác lại phái người lại đây, có chuyện quan trọng muốn cùng cô trao đổi.
Thời gian hai bên gặp mặt đã ước định rồi, căn bản không đổi được.
Không thể chậm trễ, Ninh gia khẩn cấp triệu khai hội nghị gia đình.
Cuối cùng quyết định để bà Ninh chiếu cố cháu trai nhỏ sinh bệnh, nhưng bà lại không thể vừa chăm sóc đứa này bị bệnh lại có thể trông một đứa khác, cho nên Tiểu Tại Tại bị ba ba bé mang đi.
Ngồi ở trên ghế sau xe ba ba, Tiểu Tại Tại nãi thanh nãi khí hỏi ba ba: “Ba ba, anh ba bị làm sao vậy?”
Thời điểm ăn cơm sáng không nhìn thấy Ninh Hiên, Tiểu Tại Tại có chút lo lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-134.html.]
“Anh con sinh bệnh.” Ninh Viễn Hàng cũng không gạt con gái.
“Vì sao lại bị bệnh ạ?”
“Bởi vì buổi tối ngủ đá chăn, bị gió lạnh thổi, liền nhiễm lạnh, cho nên về sau Tại Tại ngủ cũng không thể học anh trai bằng không con cũng sẽ bị ốm, bị ốm thì phải tiêm, còn phải uống thuốc đắng đó.”
Ninh Viễn Hàng mượn cơ hội giáo dục con gái.
“Tại Tại không muốn bị tiêm! Cũng không muốn uống thuốc đắng đâu!” Tiểu Tại Tại nhăn mặt bám lấy áo ba ba, cảm thấy anh ba bé thật đáng thương.
“Không bị tiêm và uống thuốc, con không được nóng tí là muốn cởi áo bông, cũng không được đá chăn khi ngủ, biết chưa?”
Lần trước Tiểu Tại Tại liền chơi đến nóng hết cả người, đem áo bông cởi ra, chỉ ăn mặc một cái áo len ở bên ngoài chơi, kết quả khi về nhà, bé bị mẹ sờ, cả người đều lạnh lẽo, sợ tới mức vội vàng cho bé uống một bát canh gừng.
Cũng may mắn bé không bị ốm, nếu không sẽ gặp rắc rối.
Có vết xe đổ rõ ràng như vậy ở trước mắt, Tiểu Tại Tại hơi sợ hãi gật đầu: “Tại Tại đã biết.”
Đã có kinh nghiệm trước đó khi trong ngày bận rộn,, Ninh Viễn Hàng đối với việc đưa con gái tới văn phòng trông coi đã quen cửa quen nẻo.
Anh dẫn bé con đến văn phòng của mình, sau đó đưa cho bé một số đồ chơi nhỏ, hoặc giấy bút, và để bé tự chơi trong góc, miễn là bé sẽ không rời khỏi văn phòng hoặc rời khỏi tầm nhìn của anh, bé có thể làm bất cứ điều gì.
Mà Ninh Viễn Hàng cũng sẽ không trong lúc trông con gái mà đi ra ngoài, càng sẽ không đưa bé tùy tiện giao phó cho người khác.
Con cái vẫn nên để mình tự trông thì tương đối yên tâm hơn.
Nếu yêu cầu phải đi ra ngoài tuần tra một số tổ, sẽ an bài đến ngày mai, hoặc để thời gian khác đi hoàn thành, cũng không cần thiết để hôm nay phải đi.
Hai cha con cứ như vậy ở trong văn phòng đến buổi chiều, đã bị Trần Đại Bình kéo ra ngoài.
“Trong xưởng hôm nay phát phúc lợi cuối năm cho mọi người, theo lệ thường, vì để biểu đạt sự đoàn kết của chúng tôi với đông đảo công nhân, tất cả các cấp lãnh đạo trên cấp bộ đã có mặt để giúp phân phát phúc lợi.”
Trần Đại Bình tuy một lòng làm nghiên cứu, nhưng cũng không phải người không hiểu đạo lý đối nhân xử thế.
Ngược lại, với tư cách là phó xưởng trưởng của nhà máy phụ trách nghiên cứu và phát triển, anh vì nhóm kỹ thuật viên của mình tranh thủ chút ích lợi, tính cách và kỹ năng của anh ta tuy không hoàn hảo nhưng cũng không khác nhau là mấy.
Cho nên anh rất dễ dàng mà đoán được Ninh Viễn Hàng sẽ đến, khẳng định sẽ không hiểu nhiều về những quy tắc 'thông thường' này..
Nghĩ hai người đều là bằng hữu, ngày thường cũng không ăn ít suất cơm nhà người ta lấy hộ cho, anh liền cố ý trước tiên nhắc đối phương hai câu.
Sự tình này, Ninh Viễn Hàng đúng thật là không biết.
Thứ nhất, anh đến đây thời gian quá ngắn, còn đang trong thời gian học tập làm việc nên không có thời gian quan tâm những quy tắc thừa thãi này, thứ hai, thân phận của anh thực sự có chút xấu hổ.
Phía trên xưởng trưởng không giao tiếp nhiều với anh, sẽ không cố ý đề cập đến chuyện này với anh , cấp dưới có chút nể sợ anh, lại càng không thể nói cho anh biết chuyện này.
Nhưng mọi người lại đều cam chịu để anh biết.
Cho nên một khi anh bởi vì ‘ vô tri ’ mà nháo ra chuyện gì đáng chê cười, tại trường hợp này, có thể sẽ loan truyền đến cả xưởng đều biết, đến lúc đó uy tín của anh nhất định sẽ chịu ảnh hưởng.
Trong chớp nhoáng, suy nghĩ cẩn thận quan hệ trong đó có lợi có hại thế nào Ninh Viễn Hàng thực lòng mà cảm ơn Trần Đại Bình: “Cảm ơn.”
“Ha ha, chuyện nhỏ không tốn sức gì, cảm ơn cái gì.”
Trần Đại Bình không để bụng mà xua tay, đột nhiên nhếch mép cười rồi xoa hai tay lại với nhau biểu tình có chút giống gian thương: “Nhưng mà người anh em này, nếu cậu thật sự muốn cảm ơn tôi, kỳ thật cũng có thể, cho tôi cái vại tương nấm trên mặt bàn của cậu là được.”
Ninh Viễn Hàng: “?”
Thấy anh nhất thời không hiểu gì, Trần Đại Bình vội nói: “Cũng không phải là tôi tham làm đồ vật của cậu đâu, cũng tại tương nấm đó của cậu quá ngon, về nhà tôi bảo vợ làm thử một lần, nhưng cũng không thể làm ra cái hương vị kia, con người của tôi ấy à, trừ bỏ làm nghiên cứu, ngày thường thì chả sao đâu, nhưng khi đã không được ăn thì lại nhớ thương, nhớ thương lâu như vậy, đây cũng do là nhịn không được, mới đề nghị với cậu, nếu cậu không muốn thì thôi, cứ coi như tôi chưa nói gì cả đi.”
“Tôi cũng không nói là không cho.” Ninh Viễn Hàng buồn cười nói.
Anh còn chưa kịp nói cái gì, người này liền bùm bùm nói với anh một đống lớn như vậy.
“Một lọ tôi đã ăn dở rồi, nếu anh thật sự muốn, ở nhà tôi còn hai bình mới, ngày thường vợ tôi cũng không có việc gì nên làm khá nhiều, trong nhà hẳn là còn từng đó.”
Ninh Viễn Hàng cố ý muốn mang lọ tương nấm này đến đây.
Đầu bếp của nhà ăn Xưởng máy móc nấu ăn rất tốt, nhưng hương vị lại quá thanh đạm, làm người có khẩu vị mặn như anh ăn không quen.