Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 131
Cập nhật lúc: 2024-09-13 08:10:39
Lượt xem: 51
Công việc của Phó xưởng trưởng tự nhiên không phải luôn làm việc ở trong phòng.
Đặc biệt là khi anh phụ trách quản lý bộ phận sản xuất, yêu cầu phải đi tuần tra ở nhà máy nhiều, vừa giám sát công nhân làm việc có tích cực không, vừa phải kiểm tra xem sản phẩm có sai sót gì không, giải quyết những vướng mắc trong quá trình sản xuất một cách kịp thời và hiệu quả ...
Dù sao có rất nhiều việc.
Cho nên Ninh Viễn Hàng không thể luôn ở văn phòng trông Tiểu Tại Tại.
Nhưng anh lại không yên tâm để con gái một mình ở văn phòng.
Đang rối rắm, có tiếng gõ cửa, theo sau là một người phụ nữ trung niên nhanh nhẹn và gọn gàng tiến vào.
—— là Chương Ninh.
Cô ấy ở đây để báo cáo về tiến độ công việc.
Ninh Viễn Hàng thăng lên làm phó xưởng trưởng, cho nên Chương Ninh đã giữ chức vụ phó giám đốc bộ phận sản xuất trong một thời gian dài, cũng nhân cơ hội này được đề bạt lên vị trí giám đốc.
Cô ấy xem như Ninh Viễn Hàng thăng chức đã manh đến điều này cho cô ấy, cho nên vô hình trung cũng coi như là người phe của anh.
Người này nhân phẩm cũng không tồi, năng lực công tác lại rất tốt, Ninh Viễn Hàng cũng rất tin tưởng cô.
Lúc này thấy người tiến vào, trong lòng anh vừa động, chờ đối phương báo cáo công việc xong , lúc này mới hơi xấu hổ mà nói ra thỉnh cầu.
“Giám đốc Chương, hiện tại tôi phải đi tổ sản suất kia để kiểm tra, có thể phiền cô trông con gái tôi một tí được không? Tại Tại rất ngoan, chỉ cần cô tùy tiện cho bé ngồi một góc, tuyệt đối sẽ không quấy rầy đến công việc của cô.”
Nhờ đồng nghiệp trông con cũng không hay.
Rốt cuộc giao tình giữa hai người cũng chưa đến mức kia.
Nhưng khu nhà xưởng này lại là một khu vực quan trọng, người không phận sự không được tùy ý tiến vào, Tiểu Tại Tại dù là trẻ con, cũng không được tiến vào
Cho nên Ninh Viễn Hàng không thể mang bé đi cùng.
Cũng may, Chương Ninh tuy rằng nhìn nghiêm túc, nhưng lại khá dễ nói chuyện.
“Được, ngài kiểm tra xong nhà xưởng nhớ rõ phải về đón bé là được.”
“Yên tâm, việc này khẳng định không thể quên.”
Rốt cuộc cũng an trí Tiểu Tại Tại tốt, Ninh Viễn Hàng cũng không trì hoãn thời gian, vội vàng chạy đến bên nhà xưởng kia, nghĩ sớm làm xong việc về còn đón con gái.
“Cháu cứ ngồi chỗ đó đi, có muốn uống nước không? Dì lấy cho cháu cốc nhá.”
Chương Ninh đưa Tiểu Tại Tại trở về văn phòng của mình, cho bé một cốc nước.
“Cảm ơn dì ạ.” Tiểu Tại Tại ngoan ngoãn cảm ơn, nhận ly nước, cúi đầu uống một ngụm, độ ấm thích hợp, cũng không nóng đến miệng, độ ấm giống như sữa mạch nha mẹ pha cho bé vào sáng ngày.
Chương Ninh nhìn Tiểu Tại Tại xác thật rất ngoan, an tâm thoải mái làm việc.
Bốn giờ chiều cô nhận một cuộc điện thoại.
Cũng không biết đầu bên kia ríu rít nói gì đó, làm ồn quá, cuối cùng cũng chỉ là nhíu mày nói một câu tự lại đây mà lấy, liền cắt đứt điện thoại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-131.html.]
Sau khoảng mười lăm phút, một giọng nói trẻ trung và trong trẻo vang lên từ bên ngoài.
"Mẹ, con tới đây!"
Bị thanh âm này hấp dẫn, Tiểu Tại Tại theo bản năng ngẩng đầu.
Ngay sau đó, bé liền thấy một thiếu niên có gương mặt quen thuộc tiến vào, còn làm cái bộ dáng nhảy vào giống con thỏ, nhưng lại có bộ dáng rất kì quái.
“Dăng dang deng dang…… đồng chí Chương, con trai bảo bối của cô đã lên sân khấu!”
Chương Ninh vẻ mặt vô biểu tình: “……”
Một đứa con trai đáng xấu hổ như vậy hẳn không phải do cô sinh ra.
Phát hiện có gì đó không thích hợp, thường vào lúc này, ngay cả khi mẹ cậu không cười, cũng chỉ trưng ra một gương mặt nghiêm tức mà ném cho cậu một câu nhàm chán,
Dù sao mặc kệ là lựa chọn gì, ít nhất không nên là loại trầm mặc này.
Thiếu niên nghi hoặc mà ngẩng đầu, kết quả đối diện không phải là mẹ mình, mà là một tiểu manh đáng yêu đang co lại một góc trên tay cầm một cái thuyền giấy- Tiểu Tại Tại.
Tiểu gia hỏa tròn xoe mắt to mà nhìn cậu chăm chú, phân biệt một hồi lâu, lúc này mới từ nơi sâu thẳm trong ký ức gợi ra một hình ảnh của anh trai nhỏ.
“Chào anh Quý.” Bé nâng tay nhỏ lên, bày ra kiểu tư thể kinh điển chào, trên dưới đong đưa mà chào Quý Tử Nhiên.
“Má tôi ơi!”
Lại không ngờ, Quý Tử Nhiên thấy Tiểu Tại Tại lại giống như thấy quỷ, đột nhiên từ trong văn phòng nhảy ra ngoài.
Độ xa kia, ít nhất cũng phải hai bước to.
Hai người phụ nữ một lớn một nhỏ đều bị Quý Tử Nhiên rống lên dọa cho phát ngốc.
Chương Ninh: “……”
Hiện tại còn có thể để cô nhét cái tên con trai mất mặt này vào bụng lại được không nhỉ?
Tiểu Tại Tại: “……”
Qua một lát, hình như đã hồi phục tinh thần lại, Quý Tử Nhiên chậm rì rì mà chui vào trong văn phòng của mẹ mình, xấu hổ mà cười cười: “Ha ha , mọi người khỏe.”
Không ai để ý đến cậu.
Chương Ninh là ngại mất mặt, không muốn phản ứng.
Tiểu Tại Tại là còn mờ mịt, không biết nên nói gì.
Thấy vậy, Quý Tử Nhiên ngược lại là vứt bỏ cảm xúc vừa mới xấu hổ, ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c mà hướng vào văn phòng.
“Em gái Tại Tại, sao em lại ở ở chỗ này?”
“Hai người quen nhau à?” Chương Ninh hỏi.
“Dạ.” Quý Tử Nhiên đương nhiên gật đầu: “Đây là em gái của hai người bạn của con, con cũng đã từng thăm nhà của họ rồi đó.”