Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 126
Cập nhật lúc: 2024-09-13 07:12:09
Lượt xem: 57
Bản tính của Lâm Nghiệp vốn mềm yếu, thậm chí hơi nhát gan.
Trường kỳ bị người nhà áp bức, hơn nữa một lần áp bức chính là vài chục năm, cuộc sống của ông ta như bị dồn vào ngõ cụt.
Chỉ đến trước khi bị dồn vào chân tường, tinh thần của ông ta mới bắt đầu có vấn đề.
Ngay từ đầu, ông ta chỉ là phát hiện đáy lòng mình thường thường sẽ vang một thanh âm khác, giống như thanh âm của ác quỷ, ở bên tai ông nhắc mãi các loại lời nói tà ác.
Khi thời điểm ác quỷ xuất hiện thường xuyên nhất cũng là lúc ông ta bị gia đình bức ép đến mức tuyệt vọng nhất.
Ông ta nhớ rõ ân tình của mọi người trong nhà, cũng không muốn làm người vong ân phụ nghĩa, nhưng dục vọng của mười mấy miệng ăn cả gia đình, làm sao một người bình thường như ông ta khả năng thỏa mãn được?
Cho nên ông ta chỉ có thể vùi đầu và liều mạng công tác, nỗ lực bò lên trên.
Nghĩ rằng ông ta nếu có thể kiếm nhiều hơn một chút, cho trong nhà nhiều tiền hơn, mọi người trong nhà có phải hay không là có thể thả lỏng bức bách đối với ông ta hơn một chút?
Đáng tiếc rằng ông không biết à, bản tính tham lam, là vĩnh viễn và vô tận.
Lần đầu tiên nhân cách thứ hai xuất hiện, chính là lúc mẹ ông ta tìm tới cửa, la lối khóc lóc chơi xấu đòi tiền ông ta, buộc ông ta phải nôn tiền ra cho cháu trai cưới vợ.
Nhưng mỗi tháng tiền lương của Lâm Nghiệp đều bị người trong nhà cầm đi, ông ta kiếm đâu ra tiền cho cháu trai cưới vợ?
Thấy ông ta không muốn đưa tiền, mẹ ông ta lập tức xem ông như kẻ thù, không ngừng nói những lời vô tâm, gọi ông ta là đồ sói mắt trắng, gọi ông ta là đồ bất hiếu, gọi ông ta là kẻ vô ơn ...
“Mày là cái đồ phế vật không lương tâm, sớm biết rằng mày sẽ như vậy lúc trước khi tao sinh mày ra, tao nên bóp c.h.ế.t mày!”
Bóp c.h.ế.t ông ta?
Ông ta vì hồi báo trong nhà, cam tâm bị bóc lột vài chục năm, đã hơn bốn mươi tuổi rồi, mà hiện tại vẫn chưa vợ chưa con, kết quả cuối cùng nhận được lại là, nhận được từ người mẹ ruột một câu nguyền rủa thấm trí còn muốn giết chết ông ta?
Mẹ Lâm đang không ngừng mắng mỏ không phát hiện, đôi mắt của đứa con trai vốn luôn yếu đuối và ngoan ngoãn hiện đang đã thay đổi.
Giết bà ta…… Giết…… giết……
Chờ thời điểm tinh thần Lâm Nghiệp phục hồi lại, đối diện với hình ảnh mẹ Lâm chết không nhắm mắt, xác c.h.ế.t còn đang dần dần cứng đờ.
Ông ta liền bị dọa ngốc, khóc lóc muốn đi ra ngoài tìm người giúp đưa mẹ đi bệnh viện cứu nhưng bị giọng nói trong lòng ngăn lại.
Cái thanh âm kia nói cho ông ta biết, mẹ ông ta là do ông ta tự tay g.i.ế.c chết, nếu ông dám chạy ra ngoài gọi người lại đây, thì sẽ bị đưa vào kho gỗ ngay lập tức.
Lâm Nghiệp không muốn chết, ông ta túng lên, lại nhát gan nên chọn cách ngồi xuống bên xác mẹ, bất động và im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-126.html.]
Ông ta lại một lần mất đi ý thức, chờ khi ông ta tỉnh lại, trong nhà đã trở nên sạch sẽ, không thấy t.h.i t.h.ể của mẹ ông ta nữa, cái gì cũng không có, phảng phất giống như chưa có chuyện gì đã xảy ra.
Lâm Nghiệp nhìn hiện trường thở dài nhẹ nhõm một hơi, ông ta cho rằng bản thân chỉ mơ thấy ác mộng, hết thảy đều không phải là sự thật.
Cho đến khi……
Anh cả ông ta phát hiện mẹ một đi không trở lại, mới tìm tới cửa……
Sau đó lịch sử lại một lần nữa tái diễn.
Liên tiếp ba lần, Lâm Nghiệp bị buộc điên lên mất, ông ta cuối cùng dứt khoát lựa chọn trốn vào sâu trong nội tâm, mặc kệ thân thể bị ác quỷ khống chế, sau đó tận mắt nhìn thấy ác ma đó phóng hỏa đốt nhà, đem cái ngôi nhà đã áp bách ông ta vài chục năm đốt không còn một mảnh.
Ác quỷ làm rất sạch sẽ, người ngoài chỉ tưởng chị dâu ông ta nấu cơm không cẩn thận, đem nhà bếp diệt sạch sẽ, lúc này mới đưa tới trận tai hoạ này.
Bọn họ còn đồng tình với ông ta, một đám thay phiên nhau an ủi ông ta, nói cho ông ta biết, đây không phải do ông ta sai.
Đúng vậy, không phải do ông ta sai, là ác quỷ phạm tội, không có quan hệ gì với ông ta hết?
Không có quỷ hút máu tên là người nhà liên lụy nữa, Lâm Nghiệp một thân thoải mái mà một lần nữa đứng lên, cuộc sống của ông ta dần dần đi vào quỹ đạo, hết thảy ác mộng tựa hồ cách xa ông ta.
Đầu lưỡi chạm vào răng hàm sau, Ninh Viễn Hàng áp lực lên tiếng nói hỏi: “Ngươi chỉ ở trong công viên xưởng máy móc chôn ba cổ thi thể người nhà ngươi, vậy cổ thi thể thứ tư là chuyện như thế nào?”
Trong bốn cổ thi thể được đào lên, có ba cổ đều đã hóa thành xương, có thể thấy được đã qua nhiều năm, nhưng lại có một cổ được đào lên, phía trên còn treo thịt nát, hiển nhiên thời gian c.h.ế.t chưa vượt qua một năm.
Đây là thành quả của hành vi tội ác Lâm Nghiệp, hay là……
Ở trong xưởng máy móc này vẫn còn giấu một cái ác quỷ khác nữa?
“Ha cái cổ thi thể kia……” Lâm Nghiệp ngả người ra sau, vẻ mặt u ám và thoải mái, ông ta cười nói như đang nói về một công lao to lớn: “Đó chính là công lao của tao đó .”
Chớp mắt, cũng chưa đợi Ninh Viễn Hàng hỏi lại, chính ông ta liền nói.
“Người đó là một đặc vụ, muốn thu thập thông tin từ chỗ của tao về nhà máy , nói thật, hắn ta giúp ta rất nhiều khiến tao suýt nữa thì tâm động rồi, tao đều thiếu chút nữa là bị thu mua rồi đấy, nhưng hắn ngàn không nên, có thái độ kiêu ngạo như vậy, còn dám lấy chuyện tao giết người nhà uy h.i.ế.p tao, này không, tao đã khó chịu lên, liền đem hắn xử lý luôn.”
Lâm Nghiệp thổi móng tay, nói về chuyện g.i.ế.c người này, chả khác gì chuyện giết một con heo con cả.
Ninh Viễn Hàng: “……”
Các cảnh sát: “……”
Trăm triệu không nghĩ tới lại có một cái kết quả như vậy.
Sau tất cả thì người đáng trách có chỗ đáng thương, người đáng thương có chỗ đáng trách, tất cả mọi việc đều có hai mặt của nó cả.