Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 123
Cập nhật lúc: 2024-09-12 15:29:01
Lượt xem: 49
Trong lòng chợt lạnh, Ninh Viễn Hàng biết bản thân sắp đến ngày tận thế.
“Tại Tại, bảo bối nhỏ, nhìn mẹ.” Rõ ràng đối với chồng vẫn là một bộ dáng hung ác, nhưng thời điểm đối mặt với con gái nhỏ, Tô Hân Nghiên lập tức thay đổi vẻ mặt ôn nhu.
“Mẹ?” Tiểu Tại Tại giương mắt nhìn mặt mẹ.
Tô Hân Nghiên cũng không che chắn nội tâm, cho nên Tiểu Tại Tại có thể rất dễ dàng mà nhìn thấu tâm tư của mẹ.
“A!” Bé nhịn không được kinh hô một tiếng, trợn tròn hai mắt: “Tại Tại bị lỗ rồi.”
Ánh mắt Ninh Viễn Hàng chợt nheo lại.
Tô Hân Nghiên không có để ý đến anh, mà là bắt đầu dò hỏi con gái: “Tại Tại nói cho mẹ biết, ngày đó, con nhìn thấy trên mặt ông lão đó có gì?”
Lại một lần nữa bị hỏi đến vấn đề này, khả năng bởi vì cha mẹ đều ở đây, cảm xúc của Tiểu Tại Tại ổn định hơn rất nhiều, ít nhất không hề bị sợ hãi mà run đến bần bật.
Nhưng âm thanh cũng không tự giác mà nhỏ dần.
“Có, có hai người đang nói chuyện.” Bé nói.
“Hai người?!” Tô Hân Nghiên cùng Ninh Viễn Hàng hai miệng một lời nói.
Bất đồng chính là, Tô Hân Nghiên kinh ngạc nhưng lại lộ ra một tia hiểu rõ, mà Ninh Viễn Hàng thì hoàn toàn là kinh ngạc cùng và mê mang.
“Vậy hai người đó nói gì ?” Tô Hân Nghiên tiếp tục dò hỏi.
“Bọn họ ở cãi nhau, một người rất dữ dằn, rất đáng sợ, luôn là kêu gào muốn g.i.ế.c c.h.ế.t một người khác, một người khác thì rất nhát, luôn khóc, còn không dừng được mà luôn nói cái gì 【 thực xin lỗi, tôi không phải cố ý, tôi không muốn ()……】 nói linh tinh.”
“**!” Hai vợ chồng lại một lần hai miệng một lời mà bắt giữ được tin tức mấu chốt.
Bọn họ không nhịn được liếc nhau, lại đồng thời nhìn về phía con gái, biểu tình nghiêm nghị: “Tại Tại, con còn thấy cái gì nữa?”
“Không còn nữa.”
Tiểu Tại Tại dang rộng hai bàn tay nhỏ bé của mình ra, lắc đầu, cho biết rằng bé không còn thông tin.
Tuy nhiên, bé cùng Lâm Nghiệp giống như bèo nước gặp nhau dưới kinh hồng thoáng nhìn, sao có thể nháy mắt nhìn ra nhiều thông tin được hơn nữa, đã nhìn được như vậy là bé đã rất lợi hại rồi, sao có thể cái gì cũng đều biết?
Bé cũng không phải con giun trong bụng người ta.
Tuy nói đọc tâm thuật có đôi khi so với con giun còn lợi hại hơn.
“Nếu không…… anh lại mang con bé vào đơn vị của anh, tìm một cơ hội để con bé thấy rõ người đó?” Tô Hân Nghiên thử hỏi.
Cô cũng thấy được tầm quan trọng của sự việc của Lâm Nghiệp đối với chồng mình, đồng thời cô cũng tin rằng chồng mình có thể bảo vệ con gái, đó là lý do cô có thể đưa ra đề nghị này.
Nếu không, Tô Hân Nghiên cũng chả vui vẻ gì để con gái đi để được doạ thêm lần nữa.
“Không được.” Ninh Viễn Hàng trực tiếp lắc đầu phủ quyết: “Quá nguy hiểm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-123.html.]
Hiện tại còn không biết sau lưng Lâm Nghiệp cất giấu bí mật gì, tùy tiện bại lộ sự tồn tại của con gái, rất có thể sẽ khiến bé gặp nguy hiểm.
Ninh Viễn Hàng thực sự muốn lợi dụng khả năng đặc biệt của con gái để xem những gì Lâm Nghiệp đang che giấu, nhưng tốt hơn hết là nên dừng lại ở đây, hành vi ngầm của anh sẽ không bị phát giác, nhưng nếu là cố ý mang theo con bé đi, sẽ có thể gặp tình huống nguy hiểm hơn.
Dễ dàng khiến cho ông ta hoài nghi.
Nghe chồng phân tích như vậy, Tô Hân Nghiên cũng biết bản thân đã coi sự việc quá mức đơn giản.
Cô sờ đầu con gái xin lỗi, thầm nhủ lần sau phải cẩn trọng hơn, rồi nói với chồng suy đoán của mình.
“Vị phó xưởng trưởng Lâm kia , khả năng bị chứng rối loạn nhân cách.”
“Rối loạn nhân cách?” Thuật ngữ này rất xa lạ với Ninh Viễn Hàng, người không biết gì về tâm lý và y học.
"Cùng là một người. Anh ta có hai hoặc nhiều tính cách hoàn toàn khác nhau. Những tính cách này tương đối độc lập và mỗi người đều có suy nghĩ riêng. Tình huống này được gọi là nhân cách bị phân chia."
Kỳ thật Tô Hân Nghiên cũng không hiểu lắm, Cô cũng chỉ biết một số thông tin liên quan từ các bộ phim truyền hình và Internet trong kiếp trước của cô, vì vậy cô cũng chỉ có thể giải thích đơn giản với chồng mình dự vào sự hiểu biết của mình.
“Anh hiểu không?”
“Đại khái là đã hiểu.”
Ninh Viễn Hàng kỳ thật có thể lý giải ý tứ kia, nhưng anh rất khó để tưởng tượng, một người bị rối loạn nhân cách sẽ như thế nào.
Quá trừu tượng, vô pháp hình thành một quan niệm cụ thể.
Điều này có lẽ phải đợi anh quay lại và tìm một chuyên gia để giải thích rõ thì anh mới thực sự có thể hiểu nó.
“Em cảm thấy anh có thể nên thử đi tra, vị phó xưởng trưởng Lâm kia trên tay có thể hay không dính dáng đến án mạng.” Tô Hân Nghiên đối với hai chữ "**" canh cánh trong lòng.
Nếu đây là thật sự, như vậy vị phó xưởng trưởng Lâm kia, cũng thật là đáng sợ, mà nhân cách kia tất nhiên là rất nguy hiểm.
Hoặc là chủ nhân cách rất nguy hiểm cũng nói không chừng.
Khó trách khiến Tiểu Tại Tại bị dọa thành như vậy.
Đứa nhỏ rụt rè không sợ hãi, nhưng lại có thể nhìn thấu chân tướng của người khác trong nháy mắt, lại đột nhiên gặp phải người xa lạ kinh khủng như vậy, không bị sợ hãi mới là lạ.
“Anh sẽ cẩn thận điều tra.” Ninh Viễn Hàng bảo đảm nói: “Mặc kệ phó xưởng trưởng Lâm kia tình huống như thế nào, anh đều sẽ không làm ông ta động vào người anh quan tâm.”
“Việc này thì miễn bàn.” Tô Hân Nghiên đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Chúng ta bay giờ nói chuyện này đã, khi nào anh phát hiện bí mật nhỏ của con gái? Lại che giấu chúng ta bao lâu rồi?”
Đây rõ ràng là cô hoàn toàn đang trả đũa.
Rõ ràng trước đó hai mẹ con nhà này là người che giấu bí mật trước, Ninh Viễn Hàng còn chưa kịp dỗi với ăn vạ khóc lóc thì cô đã đón trước thời cơ đến đây ăn vạ với anh à.
Đừng tưởng rằng anh nhìn không ra.
Cô vợ nhỏ nhà mình đây là đánh đòn phủ đầu, để mình chột dạ với cô quên đi chuyện kia.