Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 115

Cập nhật lúc: 2024-09-12 11:40:48
Lượt xem: 62

“Tại Tại.” Tiểu Hoa chạy tới tìm Tại Tại: “Ông nội tớ kêu chúng ta qua hỗ trợ.”

“Được.” Tiểu Tại Tại vừa nghe thấy ông thôn trưởng có việc kêu các bé, lập tức đi theo Tiểu Hoa đi.

Các bé đi cũng không đi xa, chỉ là từ ruộng ngô bên này đi tới bên kia, kỳ thật vẫn ở trong tầm mắt của người lớn.

“Ông nội, chúng cháu tới rồi này.”

Trần thôn trưởng đã tập hợp rất nhiều trẻ em khoảng 5 hoặc 6 tuổi, chúng không cần học nhưng cũng có thể giúp một số công việc.

Nhìn thấy Tiểu Hoa tới, ông cũng chưa nói cái gì, chỉ là ngồi xổm trên mặt đất, làm mẫu cho bọn nhỏ xem.

“Các cháu làm như vậy, đem lá từ bắp ngô lột ra, không cần phải bẻ gãy lá cây, để lá cây lại đem chúng nó bện lại, làm thành một cái dây thừng, cái này treo lên một hồi liền phải cứng cáp……Có hiểu không?”

Trần thôn trưởng bóc một ít bắp ngô, dùng lá bắp nối với bắp ngô làm dây thừng, đan thành một bện để những bắp ngô chắc và cứng cáp rồi cho mấy đứa trẻ xung quanh xem.

Có hài tử xem đã hiểu, cũng có người không hiểu.

“Vậy ông sẽ sẽ chỉ cho các cháu lại một lần nữa nha.”

Liên tiếp dạy ba lần, mặc kệ bọn nhỏ hiểu hay không hiểu, thôn trưởng Trần liền bắt đầu giao nhiệm vụ.

Đứa trẻ nào hiểu trong lần thứ nhất thì đương nhiên sẽ nhận việc, đứa nào không hiểu thì học hai lần tự nhiên sẽ hiểu, đứa trẻ nào trong làng mà không hiểu cái việc dễ này?

Năng lực học tập của Tiểu Tại Tại rất tốt, bé thuộc nhóm hài tử xem hiểu ngay từ lần đầu, Tiểu Hoa thì kém hơn tí, phải nhìn ông nội làm ba lần, bé mới đại khái biết

Nói là khó làm.

Nhưng nếu mấy bé thực sự bắt tay vào làm, thì dù bất kì đứa trẻ nào, cũng sẽ hoàn thành tốt công việc.

Rốt cuộc thì trong sỗ những đúa trẻ này, đại bộ phận đều là bắt đầu làm việc từ nhỏ, năng lực làm việc rất mạnh.

Trần thôn trưởng chắp tay sau lưng, đi một vòng kiếm tra các bé làm việc, vừa lòng gật gật đầu: “Không tồi, làm tốt vào, làm xong xếp chúng gọn gàng vào rồi kêu ông tới, mỗi người ông sẽ cho một cái công điểm.”

Vừa nghe có công điểm, mấy bé làm việc càng hăng say.

Tiểu Tại Tại thậm chí còn tăng tốc độ tay của mình, và có thể bóc ba hoặc bốn bắp ngô trong một phút.

Đối với người lớn mà nói khả năng đó chả là gì, nhưng với những đứa trẻ với đôi bàn tay nhỏ bé và sức lực thì đó đã là một thành tích lớn rồi.

Ngô sau khi làm xong sẽ được treo lên phơi khô, sau đó tách hạt, xay thành bột ngô và đóng thành bao, sánh thành bột.

Bột ngô có hương vị thơm ngon, giá trị dinh dưỡng cao, lại rẻ hơn bột mì nên rất được nhiều người ưa chuộng.

Những người lớn đã làm việc với khí thế ngất trời, thì những đứa trẻ bên này cũng không kém cạnh.

Cùng lúc đó, trấn trên, xưởng máy móc.

Ninh Viễn Hàng chống nạng đi làm, dọc theo đường đi hấp dẫn không ít tầm mắt tò mò của công nhân đi ngang qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-115.html.]

Anh bình tĩnh mà xem nhẹ những ánh mắt tò mò đó, trực tiếp đi vào phòng hành chính, tìm được người công tác cùng mình trong bộ phận sản xuất, Chương Ninh-phó giám đốc bộ phận sản xuất.

Chương Ninh là một người phụ nữ trung niên, khuôn mặt có chút nghiêm khắc, kiểu người trông rất nghiêm túc.

Toàn bộ hành trình cô cùng Ninh Viễn Hàng -vị lãnh đạo mới này nói chuyện với nhau đều là việc công xử theo phép công, tuyệt không nhiều thêm lời một câu vô nghĩa.

Nhưng cô ấy rất hiệu quả và hành động kiên quyết, khi giới thiệu tình hình nội bộ của nhà máy máy móc với lãnh đạo mới, cô ấy không giấu bất kỳ bí mật nào, để Ninh Viễn Hàng sớm hiểu biết toàn diện và chi tiết về nhà máy máy móc và bắt đầu trong công việc.

Không thể không nói, có một vị cấp dưới có khả năng như vậy, thật sự làm người khác bớt lo.

Một ngày bận rộn nhanh chóng qua đi, đã đến giờ tan tầm, nhóm công nhân đều cầm hộp cơm, tốp năm tốp ba mà kết bạn hướng nhà ăn đi, một số người thì trực tiếp về nhà.

Ninh Viễn Hàng chống nạng, đứng ở trước cửa xưởng máy móc, chờ đợi con trai cả tới đón người.

Khả năng nhìn anh đứng một mình có chút cô đơn, bảo vệ cửa lại nói chuyện với anh.

“Lãnh đạo, anh đứng một mình ở đây lâu vậy rồi, đang đợi ai à?”

Anh vừa tới, bảo vệ cửa chỉ biết anh là lãnh đạo mới tới trong xưởng, cũng chưa biết tên của anh, đơn giản liền trực tiếp kêu lãnh đạo.

“Con trai tôi.” Ninh Viễn Hàng lễ phép mà trả lời.

“Con trai ngài, là hai thiếu niên sáng ngày tới đây sao?”

Buổi sáng hai anh em Ninh Hàn đạp xe đưa Ninh Viễn Hàng đi làm, từng cùng bảo vệ cửa chào hỏi.

“Đúng vậy.” nói tới con trai, Ninh Viễn Hàng thần sắc hơi hơi nhu hòa: “Chân tôi không được tốt, không thể đạp xe , liền tạm thời phiền toái bọn nhỏ đi học thuận tiện đưa tôi đi đoạn đường.”

" Thì ra là vậy ” Bảo vệ hâm mộ nói: “Con trai anh thật hiếu thuận.”

Mà con trai nhà ông chỉ nhớ thương cái chức vị ông đang làm này, ngày ngày chỉ mong lão bất tất nhà mình sớm thoái vị cho mình, nơi nào sẽ đến đón đưa ông tan tầm?

“Ba ba.”

Ninh Viễn Hàng cùng bảo vệ tán gẫu, hai anh em Ninh Hàn từng người đạp một chiếc xe lại đây tiếp người.

“Tới rất sớm nha.” Ninh Viễn Hàng vốn tưởng rằng còn phải chờ lát nữa.

Xét cho cùng, trường trung học thị trấn cách nhà máy máy móc một quãng đường dài, bọn trẻ có thể vội vã chạy qua ngay sau giờ học. Thỉnh thoảng, giáo viên cũng sẽ xin học sình vài phút bù giờ cho xong bài giảng, hoặc có thể phải ở lại trực nhật sẽ đến trễ.

“Hôm nay vận khí tốt, thầy giáo không xin giờ thêm.”

Ninh Hàn nhếch miệng cười, nhe ra một hàm răng trắng.

“Chú, chúng cháu đi đây.” Ninh Viễn Hàng chào tạm biệt chú bảo vệ, sau đó cùng con trai giúp đỡ lên ghế sau xe, hai cha con cùng nhau lên đường về nhà.

Xe kỵ được nửa đường, còn chưa ra khỏi thị trấn, Ninh Viễn Hàng đột nhiên nhớ tới cái gì, vội dặn dò con trai cả: “Hàn quay xe, mẹ con trước khi ra cửa đã nói, đến cửa hàng chụp ảnh lấy ảnh.”

Bởi vì biết ngày lấy ảnh chụp cùng ngày Ninh Viễn Hàng đi làm không kém hai ngày, Tô Hân Nghiên liền lười ra ngoài, chỉ đem đơn lấy ảnh chụp đưa cho chồng nhờ anh đi lấy hộ

Loading...