Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 113
Cập nhật lúc: 2024-09-11 15:39:14
Lượt xem: 70
Tô Hân Nghiên nhận lấy, sau đó cảm ơn, rồi đưa một nửa phí chụp ảnh cho người ta.
Đây là tiền đặt cọc, dư lại một nửa số tiền phải đợi bọn họ lấy xong ảnh chụp sau mới trả tiếp.
“Chào chú.” Nhìn theo nhiếp ảnh gia khiêng thiết bị đi xa, Tiểu Tại Tại còn chút lưu luyến không rời, vẫn muốn ra tới cồng chào thêm mấy câu nữa.
“Sao thế? Còn chụp chưa đủ à.” Tô Hân Nghiên buồn cười mà xoa đầu nhỏ của con gái.
“Không đủ đâu.” Tiểu Tại Tại chưa đã thèm mà nói.
Bé vẫn muốn chơi.
“Không đủ cũng không được, chúng ta chờ sang năm lại chụp tiếp .”
Năm nay đã chụp xong rồi, hơn nữa bọn họ không phải là người mẫu nên ngày nào cũng không cần chụp hình, dù là người mẫu cũng có thời gian nghỉ ngơi.
“Mẹ này?” Tiểu Tại Tại tò mò hỏi.
“Gì?” Tô Hân Nghiên cất tờ giấy chứng nhận nhận ảnh đi, một bên về nhà, một bên thuận miệng theo tiếng.
“Người mẫu là gì thế?” Từ này đối với Tiểu Tại Tại mà nói lại là một danh từ mới.
“Mô phỏng……” Tô Hân Nghiên đang muốn giải thích cho con gái, đột nhiên nhìn thấy chồng đang chống nạng từ trong phòng đi ra, từ vừa định lập tức ra lại chuyển: “Sờ? Tại Tại muốn sờ gì thế, đều đã lớn như vậy rồi, như thế nào còn thích làm nũng?”
Cô giả vờ bất đắc dĩ mà ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm lấy thân hình nhỏ của con gái, để bé nhìn vào mặt mình.
【 đừng để ba ba con phát hiện. 】
Tiểu Tại Tại nháy mắt đã hiểu nên phối hợp mà vùi đầu nhỏ vào trong lòng n.g.ự.c mẹ, làm nũng mà cọ cọ.
Ninh Viễn Hàng nhìn thấy hai mẹ con đang đùa bỡn với nhau, buồn cười mà đi tới, nhắc nhở Tô Hân Nghiên: “Không phải vừa rồi em nói chuyện trong thôn phải giải quyết nhanh chóng sao?”
“Thôi rồi!” Đột nhiên nhớ tới còn có chuyện này, Tô Hân Nghiên lập tức buông con gái ra đứng lên, sốt ruột hoảng hốt mà chạy về phòng.
Cô phải đưa sổ cái trước khi cô đi làm vào buổi chiều, bắt buộc không có sự chậm trễ ở đây.
Nhắc nhở vợ xong, Ninh Viễn Hàng đi đến bên người con gái, bàn tay to ôn nhu mà dừng ở mái tóc non tơ của đầu nhỏ, nhẹ nhàng vỗ vỗ, như là trấn an một động vật nhỏ.
“Tại Tại phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ.”
Tiểu Tại Tại: “?”
Bé vẫn rất nghe lời mà.
Trước đôi mắt tròn tràn ngập sự thắc mắc và khó hiểu của con gái, Ninh Viễn Hàng cũng không giải thích, chỉ chậm rì rì mà ở trong sân hồi phục chức năng.
Mà Tiểu Tại Tại nhìn chằm chằm ba ba một lát, cũng không suy nghĩ cẩn thận đột nhiên ba ba nói câu kia là có ý tứ gì, liền mặc kệ, xoay người chạy đi tìm các anh trai chơi.
Hôm nay là cuối tuần, trường học nghỉ, cho nên mấy anh trai đều ở nhà.
Bọn họ tất cả đều đang ở trong phòng Ninh Hàng, Ninh Hiên đang làm bài tập, Ninh Hàng thì vẫn vậy vạn năm luôn bất động mà đọc sách, mà Ninh Hàn trong tay cầm một con d.a.o nhỏ, khắc gỗ.
Tiểu Tại Tại tò mò mà thò lại gần: “Anh cả, anh đang làm gì thế?”
“Làm ná.” Ninh Hàn đưa cái que gỗ hình chữ Y chưa được làm tốt cho em gái xem.
“Định đi bắt chim sẻ sao?” Nhìn thấy ná, phản ứng đầu tiên của Tiểu Tại Tại chính là cầm đi chim sẻ.
Trong thôn cũng có nhiều đứa trẻ đều làm ná đi bắt chim sẻ, bắt được chim sẻ có thể cầm đi nướng ăn, đây là đồ ăn vặt ngon nhất, bởi đây có .
“Không đánh chim sẻ.” Ai ngờ, Ninh Hàn lại lắc đầu: “Đây là cho người.”
“Ai vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-113.html.]
"Người này em biết đó, chính là người lần trước đi theo chúng ta lên núi hái quả, Quý Tử Nhiên, hai ngày nữa là tới sinh nhật của cậu ta, biết anh biết làm ná, đòi anh làm cho một cái, làm thành quà sinh nhật.”
Bé trai đều thích ná hay những món đồ chơi linh tinh, Quý Tử Nhiên đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Vì vậy, sau khi tình cờ biết được rằng Ninh Hàn thực sự có thể làm ná, cậu ta phải mất nửa tháng mới để Ninh Hàn đồng ý làm cho cậu một cái.
Ninh Hàn cũng bị cậu là phiền đến sợ, bằng không nơi nào chịu để ý đến cậu.
“Tại Tại cũng muốn một cái, anh cả làm cho Tại Tại một cái nha.” Tiểu Tại Tại nhẹ giọng cầu xin, chắp hai tay vào nhau và làm động tác cầu xin rất dễ thương.
“Được, đợi anh làm xong cái này đã nha.”
Ninh Hàn không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng.
Nếu để Quý Tử Nhiên thấy thái độ của anh đối với em gái mình khác biệt hoàn toàn với thái độ đối với cậu, chỉ sợ sẽ khóc ròng ở trong nhà vệ sinh.
Chỉ có thể nói, cũng may nhìn không thấy.
Có thể là cảm thấy Tiểu Tại Tại ở bên cạnh anh cả quá thanh nhàn, làm người xem chướng mắt.
Ninh Hàng buông sách, vẫy tay với em gái, tiếng nói thanh lãnh: “Tại Tại lại đây.”
“Gì vậy ạ?” Tiểu Tại Tại nghe được triệu hoán, ngây ngốc mà thò lại gần, sau đó đã bị anh hai bé bắt được, muốn kiểm tra thành quả học tập trong khoảng thời gian này của bé.
Bé ngây người, ngay sau đó khóc không ra nước mắt.
Trong khoảng thời gian này chơi vui quá, căn bản đâu học tập!
Là một giáo viên nhỏ chăm sóc giáo dục mầm non cho em gái mình, Ninh Hàng còn có thể nhìn đến tột cùng bé có hay không nghiêm túc học tập?
Anh đạm mạc mà rũ mắt xuống, nhìn thẳng Tiểu Tại Tại: “Trước đây anh đã giao cho em những nhiệm vụ học tập nào?”
“Một ngày học được ba chữ.” Tiểu Tại Tại cúi đầu, đôi tay rối rắm mà đan vào nhau.
“Vậy hiện tại em đã nhận thức mấy chữ?”
“Không biết.” Giọng như muỗi kêu.
Bé có học đâu, làm sao còn nhớ được chuyện này?
Dự kiến được kết quả, Ninh Hàng cũng không giận lắm: “Hồi trước em đi theo mẹ đi chiếu cố ba ba, không rảnh học tập cũng có thể hiểu được, nhiệm vụ học tập trước kia liền trở thành phế thải, hiện tại một lần nữa anh lập lại cho em, bây giờ thì làm một bài kiểm tra đã, để anh xem em đã học được những gì.”
Anh ấy vẽ một tờ giấy viết tay từ giữa cuốn sách.
Nội dung bên trong rất đơn giản, đó là điền một số bính âm, hoặc ghép vần theo bính âm, v.v. và bắt buộc phải viết các số từ 1 đến 10, hoàn toàn phù hợp với tiến độ học hiện tại của Tiểu Tại Tại.
Biết bản thân trốn không thoát được, Tiểu Tại Tại đáng thương hề hề mà cúi đầu nhỏ, từ trên tay anh hai nhận bài kiểm tra, nặng nề lôi kéo ngồi ở bên cạnh anh ba đang làm bài tập, cùng anh vùi đầu vào học.
Rõ ràng bé mới năm tuổi, vì sao phải chịu loại khổ cực của nhân gian này?
Tiểu Tại Tại gần như muốn hướng lên trời hét lên để bày tỏ sự không hài lòng của mình.
Đáng tiếc bé không dám.
Anh hai còn ở phía sau như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm bé đó!
Cũng không biết vì cái gì, trong ba người anh trai, Tiểu Tại Tại sợ nhất chính là anh hai bé, nhưng bé cũng thích dính nhất là anh hai .
Từ lần trước mới từ xe lửa xuống dưới , người thứ nhất bé hướng tới chính là anh hai.
Cho nên lời nói của anh hai, trên cơ bản bé đều sẽ ngoan ngoãn nghe, chẳng sợ bị bắt học bài cũng phải nghe.
(Trên cơ bản thôi, thỉnh thoảng vẫn ương không nghe ..,...)