Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 108
Cập nhật lúc: 2024-09-10 16:20:09
Lượt xem: 63
“Ba ba, sao ba ba lại ra đây vậy?” Tiểu Tại Tại kinh hỉ mà làm nũng trong lòng n.g.ự.c ba ba.
“Ba ba tới đón các con về nhà ăn cơm.” Ninh Viễn Hàng bế con gái lên, gương mặt lạnh lùng nhu hòa hơn, tràn đầy sủng nịnh cùng ôn nhu.
“Ba ba tới một mình?” Ninh Hàn đi tới, khẽ nhíu mày.
“Yên tâm đi, ba ba con còn không có yếu ớt đến cái nông nỗi kia.” Ninh Viễn Hàng không muốn bị con trai xem thấp.
Một mình đi ra ngoài chỉ cần tự tay đẩy xe lăn, cũng không xa nhà lắm, không sợ xảy ra tai nạn gì.
“Mẹ con làm xong cơm ở nhà rồi, để chúng ta nhanh trở về chuẩn bị ăn cơm.” Anh thúc giục nói.
Trời sắp tối, đây cũng là thời điểm thường mọi người ăn cơm tối, cũng cảm thấy bọn nhỏ đã ra ngoài lâu vậy mà vẫn chưa trở về, người nhà bắt đầu lo lắng, Ninh Viễn Hàng mới xung phong nhận việc đi gọi về.
“Về nhà, ăn cơm!” Nghe tới hai chữ ăn cơm Tiểu Tại Tại rất tích cực hưởng ứng.
“Muốn ăn tôm rang!” Ninh Hiên cũng nhớ thương miếng ăn này.
“Tôm rang ngày mai ăn, hôm nay trong nhà đã nấu xong món ăn rồi.” Ninh Hàn lấy ra uy nghiêm của anh cả nói, không cho phép em trai em gái tăng thêm phiền toái cho mẹ.
“Nhưng hôm nay em lại muốn ăn.” Ninh Hiên vẻ mặt rối rắm.
“Em sẽ không sống đến ngày mai hả?” Ninh Hàng không biết khi nào đã đi tới, lạnh như băng mà dỗi em trai một câu.
Ninh Hiên: “……”
Chờ anh hai đẩy xe lăn của ba ba đi, mang theo em gái về nhà, Ninh Hiên chậm một bước tiến đến bên người anh cả, nhỏ giọng nói nhỏ: “Anh ấy hôm nay uống thuốc hả?”
“Khả năng bị bắt phải cùng chúng ta đi chơi, không thể ở nhà đọc sách, cho nên tâm tình không tốt?” Ninh Hàn nghĩ , cho em trai một cái suy đoán tin cậy nhất.
Theo như cái tính cách yêu sách hơn mạnh của em ấy, xác thật có khả năng này.
Nhưng trực giác của tiểu động vật phát tác, Ninh Hiên lại cảm thấy không đơn giản như vậy: “Anh hai không keo kiệt như vậy đi?”
“Cái kia……”
Hai anh em mới vừa đi được vài bước, đã bị một đạo thanh âm mảnh mai phía sau gọi lại.
Ninh Hàn quay đầu lại, liền thấy Văn Kỳ vẻ mặt lắp bắp mà nhìn anh, khẩn trương lại sợ hãi hỏi: “Tôi…… Tôi sợ hãi, có thể hay không nhờ cậu…… Đưa tôi về nhà?”
Tuy rằng chuẩn bị đổi đối tượng công lược, nhưng cô ta vẫn phải bảo trì hình tượng của chính mình trước đối tượng công lược cũ, không được đến lúc đó còn phải mượn đối phương, mới có thể tiếp cận ba ba cậu ấy.
Con gái nhà người ta vừa mới gặp chuyện đáng sợ như vậy, dù có là một thẳng nam, Ninh Hàn cũng không cho rằng hiện tại để người ta một mình lưu lại nơi này là một lựa chọn tốt.
Nếu mà sau khi anh đi rồi đối phương mới xảy ra chuyện, anh cũng là sẽ day dứt lương tâm.
Nghĩ đi một chuyến cũng không có gì, Ninh Hàn đang muốn đáp ứng, phía trước liền truyền đến tiếng kêu gọi của em gái.
“Anh cả, anh ba, hai người đi nhanh lên, chậm về nhà cơm bị lạnh giờ.”
“Đây.” Ninh Hàn phản xạ có điều kiện mà theo tiếng.
Anh xoay người đã muốn đi, lại bận tâm đến Văn Kỳ một mình không an toàn.
Đang nghĩ ngợi tới nên làm cái gì bây giờ, đột nhiên tinh mắt mà nhìn thấy một thân ảnh, Ninh Hàn hai mắt sáng ngời, đôi tay vòng ở bên miệng làm thành một cái loa, lớn tiếng kêu: “Uy! Nhị Béo, cậu lại đây!”
Nguyên lai là Nhị Béo đi ngang qua nơi này.
“Sao thế?” Nhị Béo nghe thấy hảo huynh đệ tiếng kêu, vội vàng chạy chậm lại đây.
“Cậu, đưa chị ấy về nhà.” Anh chỉ Văn Kỳ.
“Vì sao lại để tớ đưa? Sao cậu không tự đưa về?Mà vị vào chị ta lại không tự đi về? Đường trong thôn cũng chỉ có mấy cái, còn sợ đi lạc đường à?” Nhị Béo ngay thẳng mà đặt câu hỏi.
“Sao cậu lắm chuyện vậy?” Ninh Hàn bị hỏi phiền, dứt khoát vợt từ thùng gỗ ra một con cá to bằng nửa bàn tay, nhét vào trong tay Nhị Béo: “Cậu đưa chị ấy về, con cá này cho cậu, tớ còn phải nhanh chóng về nhà ăn cơm nữa.”
“Dì Tô lại nấu thịt, hâm mộ thật.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-108.html.]
Nghe anh vừa nói như vậy, Nhị Béo liền đoán ra tình huống như thế nào.
Anh hâm mộ mà hút một chút nước miếng, cầm con cá còn đang giãy dụa trong tay, quay đầu với Văn Kỳ nói: “Đi thôi đại tỷ, tôi đưa chị về.”
Sớm hoàn thành nhiệm vụ một chút, anh có thể sớm tìm một cái chỗ ngồi, đem con cá này nướng sau đó cho xuống bụng.
Mang về nhà là không bao giờ, mang về, lại phân cho mấy em trai em gái, cuối cùng mình cũng chả có mấy.
Nhị Béo trong lòng bàn tính nhỏ đánh đến vang.
Đại tỷ?!
Văn Kỳ gần như hếch mũi vì tức giận.
“Gọi đại tỷ gì hả, ta đâu có già như vậy?”
“Vậy chả nhẽ chị không lớn hơn tôi hả? Kêu đại tỷ thì sao, có sai đâu.” Nhị Béo- năm nay mười bốn tuổi vẻ mặt nghi hoặc.
Văn Kỳ bị nghẹn ở trong họng, thiếu chút nữa không phun ra tới.
*
“Anh hai, anh cả lại đây rồi.”
Tiểu Tại Tại thành công dựa theo chỉ thị của anh hai kêu anh cả về, vẻ mặt cầu khen ngợi khi hoàn thành nhiệm vụ.
“Ngoan.” Ninh Hàng không phụ sự chờ mong của em gái, duỗi tay xoa đầu nhỏ của bé, coi đó là khen thưởng.
“Em gái nhớ anh cả hả?” Ninh Hàn sải bước đi tới, nhanh chóng và mạnh mẽ đẩy tay em hai ra khỏi đầu nhỏ của em gái, sau đó lại xoa tiếp đầu bé.
Xoa đến mức đầu Tiểu Tại Tại bị xoa đến nghiêng ngả, gióng một con lật đật.
“Con nhẹ chút.” Ninh Viễn Hàng nhíu mày, cau mày vỗ vỗ tay của con trai cả, không nhẹ cũng không nặng, con gái mọc ra mấy sợi tóc tơ nhỏ này cũng không dễ dàng gì, nếu bé mà bị hói thì sao?
Bé gái mà bị trọc đầu rất khó coi.
“Ha ha……” Ninh Hàn cười ngây ngô hai tiếng.
Ninh Hiên ở bên cạnh vốn dĩ cũng muốn sờ em gái yên lặng lùi tay về.
“Các con cẩn thận nói cho ba ba biết, vừa rồi sao lại thế này?” Ninh Viễn Hàng cảm thấy vừa rồi có gì đó không ổn nên không khỏi nhíu mày hỏi.
Thời điểm anh vừa tới, vừa vặn thấy con trai cả cùng cô gái xa lạ kia cùng nhau từ trong rừng cây nhỏ đi ra, thị lực ưu tú làm anh có thể thấy rõ quần áo trên người cô gái đó có chút hỗn độn, ánh mắt né tránh, biểu tình gian càng là hàm chứa sự khiếp đảm thẹn thùng.
Không khó để tưởng tượng những gì có thể xảy ra bên trong.
Đây là tác phong nhân phẩm có vấn đề, cần thiết phải nghiêm túc xử lý!
Chủ yếu là năm nay con trai cả cũng mới mười ba tuổi, kém rất nhiều tuổi so với người kia, cho nên Ninh Viễn Hàng không lớn tán đồng để anh hiện tại liền cùng cô gái kia lôi lôi kéo kéo, có những hành động thân mật thân thể qua mức tiếp xúc.
Hơn nữa khả năng xuất phát từ trực giác của quân nhân.
Anh lại cảm thấy cô gái kia cứ kỳ quái, trên người mang theo một cỗ cảm giác không tốt.
Ninh Viễn Hàng trực giác đã từng trong nhiều lần làm nhiệm vụ nguy hiểm đã cứu mệnh anh rất nhiều lần, cho nên anh cũng không hoài nghi trực giác của chính mình.
Nếu trực giác nói cho anh biết cô gái kia có vấn đề, đối phương liền khẳng định có vấn đề.
Anh đã bắt đầu suy tư muốn hay không nhờ người đi tra chi tiết thân phận đối phương, hay là một đặc vụ che dấu tung tích?
Nếu sự thật là như thế, vậy đối phương trăm phương ngàn kế tiếp cận con trai cả của mình……
Ý đồ đáng chết!
Nhất là bây giờ anh vừa được phân công vào xí nghiệp máy móc, sự xuất hiện của người đó quá trùng hợp.
Nhiều loại âm mưu khác nhau xẹt qua trong lòng anh, Ninh Viễn Hàng sắc mặt càng thêm ngưng trọng.