Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 636.
Cập nhật lúc: 2025-06-18 12:23:26
Lượt xem: 130
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thương Thương lập tức tò mò nhìn Thẩm Phàm Tinh:
“Tại sao? Tại sao chứ?”
Thẩm Phàm Tinh cười rồi kêu “ai da” một tiếng, đưa tay đẩy đầu cô ra:
“Sao chị nhiều chuyện thế? Vì em cảm thấy họ không xứng đáng làm bố mẹ em, thế nên bị bỏ thì bỏ thôi.”
Thương Thương cười khúc khích, lại rướn người đến gần:
“Lý do gì chứ? Họ đã làm gì em à? Không phải em từ nhỏ đã là trẻ mồ côi sao?”
Thẩm Phàm Tinh gật đầu:
“Đúng rồi, lúc phát hiện họ không xứng làm bố mẹ mình, em đã tự đi vào cô nhi viện.”
Thương Thương: “……”
Quả nhiên Thẩm Phàm Tinh không phải người bình thường. Có đứa trẻ nào mới một hai tuổi đã biết ai xứng làm bố mẹ, rồi còn tự đi bộ đến cô nhi viện? Quả là chuyện chỉ có trong tiểu thuyết.
Thẩm Phàm Tinh ngồi dậy:
“Không nói nữa, em về phòng nghỉ chút.”
Thương Thương kéo tay cô không buông:
“Em ở lại đây, ngủ cùng chị đi mà~”
Thẩm Phàm Tinh giằng co một lúc, cuối cùng thở dài:
“Biết là không thoát khỏi chị mà, thôi được, ngủ cùng thì ngủ cùng.”
Thương Thương lúc này mới hài lòng, ôm chặt cô:
“Chu Tri Uẩn thật là hạnh phúc khi gặp được một người giỏi như em.”
Thẩm Phàm Tinh chớp chớp mắt:
“Em cũng rất hạnh phúc vì gặp được người tuyệt vời như Chu Tri Uẩn.”
Hôm sau là ngày ba mươi Tết, ông cụ Bùi muốn Bùi Nghiễn Lễ về ăn Tết.
Đặc biệt là sau khi biết bạn gái hiện tại của Bùi Nghiễn Lễ là Chu Tri Ý, cháu gái của Thương Hành Châu, thì lại càng không nỡ buông tay con trai.
Nhưng Bùi Nghiễn Lễ lại chẳng hề bị lay chuyển, dứt khoát từ chối.
Sau khi ông cụ Bùi gác máy, cũng không dám gọi lại. Nghĩ đến những lời trước đây Thương Hành Châu từng nói với mình:
“Nếu dám quấy rầy cuộc sống của Bùi Nghiễn Lễ và Thương Thương, tôi không ngại khiến nhà họ Bùi biến mất hoàn toàn khỏi Bắc Kinh.”
Trước đây ông ta đã không dám chống đối Thương Hành Châu, bây giờ lại càng không dám.
Nhìn sang Bùi Triệt bên cạnh đang tràn đầy mong đợi, ông ta giận không để đâu cho hết:
“Biết bạn gái chú cháu là Chu Tri Ý, sao không nói sớm?!”
Thì ra Chu Tri Ý đi xem bói cùng cô bạn kia, thực chất là bẫy khiến nhà họ Bùi mất nửa tài sản.
Hai người con trai đánh bạc nợ nần, rất có thể cũng là do Thương Hành Châu ra tay.
Công ty bị thu mua với giá thấp nhất, hiện giờ còn bị chia tách thành nhiều công ty nhỏ.
Ông cụ Bùi ngồi bệt xuống ghế, thất thần.
Nhưng mà biết thì sao chứ?
Nếu đến gây chuyện với Bùi Nghiễn Lễ, Thương Hành Châu cũng đủ sức khiến họ biến mất trong im lặng.
Bùi Triệt cũng oan uổng:
“Có ai hỏi đâu, nếu hỏi thì cháu đã nói rồi mà. Ông ơi, sau này mình làm sao đây?”
Ông cụ Bùi nhíu mày:
“Sau này thì chuyển về căn nhà ở Mật Vân sống, cháu cũng lớn rồi, tự tìm việc mà nuôi thân đi.”
Ông đã quá già, không còn sức mà gây dựng lại từ đầu.
Số người còn lại thì chẳng ai ra hồn, nhắc tới cũng chỉ thêm bực.
Ông đứng dậy, chống gậy bước ra khỏi biệt thự, căn biệt thự từ hôm nay cũng không còn là của họ nữa rồi.
Sáng sớm ngày ba mươi Tết, Thương Thương đã gọi điện hẹn Bùi Nghiễn Lễ tới nhà ăn Tết.
Thẩm Phàm Tinh là một bà chủ hào phóng, từ ngày cưới của Trần Thạc đã cho công ty nghỉ Tết, mấy ngày nay chỉ lười biếng nằm nhà.
Xem tivi, chơi game, rảnh thì cùng Khương Tri Tri đi mua đồ Tết.
Thấy Thương Thương sáng sớm đã dịu dàng gọi điện cho Bùi Nghiễn Lễ, vừa gặm táo vừa nhìn cô cười tủm tỉm.
Thương Thương cúp máy, bối rối chạy qua đánh cô một cái:
“Cười cái gì hả?”
Thẩm Phàm Tinh tặc lưỡi:
“Nhìn hai người yêu nhau thôi mà~ Thương Thương của chúng ta dịu dàng thế này, người đàn ông nào chịu cho nổi chứ?”
Thương Thương hừ một tiếng:
“Không thèm nói chuyện với em nữa!”
Thương Thương nghiêm túc nhìn Thẩm Phàm Tinh, nghiêm mặt cảnh cáo:
“Lát nữa Bùi Nghiễn Lễ tới, em không được trêu chọc anh ấy đâu đấy!”
Thẩm Phàm Tinh lập tức nghiêm trang giơ tay chào kiểu quân đội:
“Tuân lệnh! Yên tâm, em tuyệt đối không trêu Bùi Nghiễn Lễ đâu, cùng lắm thì hỏi nhẹ nhàng xem khi nào anh ấy rước tiểu công chúa nhà chúng ta về làm vợ thôi.”
Thương Thương trừng mắt lườm cô, nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được mà bật cười.
Khương Tri Tri vẫn rất coi trọng lễ Tết, buổi trưa cả nhà ăn uống đơn giản tại nhà, còn buổi tối thì cả đại gia đình tập hợp tại hội sở của Thương Hành Châu để ăn tất niên, đón giao thừa cùng nhau.
Chỉ khi tiếng chuông giao thừa vang lên thì buổi tụ họp mới kết thúc.
Bùi Nghiễn Lễ nghe Thương Thương kể qua về phong tục đón Tết bên nhà họ Chu, nên từ sáng đã đến sớm, mang theo cả một cốp xe đầy quà Tết.
Khương Tri Tri nhìn thấy anh ăn mặc chỉnh tề, từng thùng từng hộp dỡ xuống, vội vàng ngăn lại:
“Sau này đừng làm thế nữa, mua vài thứ tượng trưng là được rồi, trong nhà cái gì cũng có.”
Bùi Nghiễn Lễ đâu dám qua loa? Mỗi món quà đều do anh cẩn thận lựa chọn.
Tặng Chu Tây Dã một bộ tách trà cổ, mua từ buổi đấu giá, do danh sư chế tác, tinh xảo tuyệt đẹp.
Tặng Khương Tri Tri một bộ trang sức quý, phối với ngọc phỉ thúy hợp khí chất, giá trị không hề nhỏ.
Tặng cho Thương Thương thì nhiều nhất: túi xách, trang sức, quần áo… đủ cả.
Thẩm Phàm Tinh đứng một bên quan sát, trong lòng không khỏi tán thán sự tỉ mỉ và tinh tế của Bùi Nghiễn Lễ, mỗi món quà đều rất có tâm, vừa đúng người lại vừa sang trọng mà không khoa trương.
Đang cảm khái thì Bùi Nghiễn Lễ lại lấy ra một chiếc la bàn bát bảo bằng gỗ tử đàn, đưa cho Thẩm Phàm Tinh:
“Chúc mừng năm mới. Món này tặng em, không biết em có thích không.”
Thẩm Phàm Tinh “á” lên một tiếng, đón lấy la bàn được chạm khắc tinh xảo, sờ lên các đường vân, xem đi xem lại, rồi sững sờ nhìn anh:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-636.html.]
“Cái này… chắc là vất vả lắm mới có được nhỉ?”
Bùi Nghiễn Lễ khiêm tốn lắc đầu:
“Cũng không đến mức thế, vừa hay có bạn ở nước ngoài, nhờ cậu ấy để ý trong các phiên đấu giá, chỉ cần món này xuất hiện thì mua ngay.”
“Thật ra ban đầu định mang về làm kỷ vật gia đình, nhưng sau khi nhận được lại thấy món này rất hợp với em.”
Thẩm Phàm Tinh cười tít mắt:
“Cảm ơn nhé, em thích lắm. Chúc hai người trăm năm hạnh phúc!”
Khương Tri Tri nghe thấy câu lỡ lời kia của Thẩm Phàm Tinh, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Nhân tiện cũng nói luôn:
“Hai đứa cũng xem xét đi, bàn bạc thời gian thích hợp để đính hôn trước, rồi mới tính đến chuyện cưới hỏi.”
Chu Tây Dã không nói gì. Thực ra ông chẳng vội chút nào, thậm chí còn mong Thương Thương ở nhà thêm vài năm.
Như vậy mỗi ngày tan làm ông vẫn còn cơ hội nấu cơm cho con gái.
Có điều, giờ ông đã bị Khương Tri Tri rèn thành người biết giấu cảm xúc, nên cũng không lộ ra mặt.
Bùi Nghiễn Lễ hơi sững người, sau đó mỉm cười nhìn Khương Tri Tri:
“Thưa dì, cháu dự định tổ chức đám cưới vào tháng Mười. Mùa xuân cháu khá bận.”
Khương Tri Tri gật đầu:
“Lúc nào cũng được, miễn hai đứa tự quyết là ổn. Còn về nhà ở, nếu cháu lo được phần nhà, thì việc trang trí cứ để nhà dì lo. Bản thiết kế trước của Thương Thương dì cũng xem rồi, thấy còn vài chỗ chưa hợp lý.”
“Nếu hai đứa tin tưởng, để dì lo phần hoàn thiện nội thất.”
Thương Thương vội gật đầu liên tục:
“Vâng vâng, mẹ có con mắt thẩm mỹ còn hơn tụi con nhiều.”
Bùi Nghiễn Lễ cũng không tiện từ chối:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Vậy thì… cháu xin nghe theo dì ạ.”
Khương Tri Tri cười khoát tay:
“Thế là quyết định vậy nhé…”
Đang nói chuyện, Thẩm Phàm Tinh đột nhiên cảm thấy buồn nôn, vội chạy vào nhà vệ sinh.
Nôn đến mức như muốn ói ra cả mật đắng, sau một lúc mới dựa vào bồn cầu thở dốc, đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
Trước khi về nước, Chu Tri Uẩn kéo cô làm mấy chuyện… không mấy đứng đắn.
Hình như… có lần quên dùng biện pháp?
Hoặc là cô quên?
Cô giơ tay tính ngày, vỗ trán một cái.
Thẩm Phàm Tinh: Thôi xong, lỡ rồi… có khi nào là… “dính baby rồi không trời…”
Cô xưa nay vốn coi chuyện con cái là tùy duyên, duyên đến thì nhận, chưa bao giờ cưỡng cầu.
Chỉ không ngờ… duyên tới nhanh thế!
Cô cứ ngồi thừ trong nhà vệ sinh một lúc lâu, rồi mới lững thững đi ra.
Vừa mở cửa, đã thấy Khương Tri Tri và Thương Thương đang đứng trước cửa, mặt ai nấy đều cười như hoa nở…
Thương Thương “á” lên một tiếng:
“Vậy là… chị sắp được làm bác rồi sao?!”
Thẩm Phàm Tinh bật cười khúc khích, hào sảng gật đầu:
“Đúng đó, chuẩn bị sẵn phong bao lì xì đi nhé, phải dày dày ấy!”
Thương Thương “woa” một tiếng, nhào tới ôm chặt lấy Thẩm Phàm Tinh:
“Em giỏi quá đi! Có bầu sớm thế làm chị được làm bác luôn rồi! Em muốn gì, chị đều mua cho em!”
Khương Tri Tri đứng bên dịu dàng nhắc nhở:
“Nhẹ tay chút con ơi.”
Thương Thương lập tức nắm lấy cánh tay Thẩm Phàm Tinh cười hì hì:
“Phải rồi phải rồi, bây giờ em là bảo bối của cả nhà, phải nhẹ nhàng, kẻo làm bé con sợ.”
Vì chuyện Thẩm Phàm Tinh mang thai, cả nhà lập tức dồn hết sự chú ý từ Thương Thương và Bùi Nghiễn Lễ sang cô.
Lúc ăn trưa, Chu Tây Dã vốn chuẩn bị rất nhiều món ngon, nhưng lại sợ Thẩm Phàm Tinh không ăn được, nên lập tức hỏi ý kiến Khương Tri Tri, bảo bà xem kỹ có món nào không nên ăn với bà bầu không.
Cuối cùng, lại thêm vào một số món thanh đạm, bổ dưỡng.
Thẩm Phàm Tinh nhìn sự quan tâm chu đáo của Chu Tây Dã và Khương Tri Tri, vừa cảm động vừa buồn cười:
“Bố mẹ à, không cần phải lo lắng thế đâu, con không sao đâu, cũng không cần quá khắt khe, ăn gì cũng được mà.”
Chu Tây Dã không đồng tình:
“Không được, mẹ con là bác sĩ, nghe mẹ con là đúng nhất.”
Khương Tri Tri liên tục gật đầu. Với những sản phụ khác, bà có thể dặn dò nhẹ nhàng: sống sao thì cứ sống vậy, chỉ cần chú ý cân bằng dinh dưỡng.
Nhưng đến lượt Thẩm Phàm Tinh, bà liền trở mặt, đổi tiêu chuẩn gấp đôi, tiêu chuẩn kép rõ rệt!
Đến bữa tối, khi người lớn trong nhà biết tin Thẩm Phàm Tinh mang thai, ai nấy đều mừng phát khóc.
Cả đời này mà còn được bế chắt, thì còn gì vui hơn nữa?
Thế là mọi người xúm quanh Thẩm Phàm Tinh, không ngừng dặn dò: phải cẩn thận, phải vui vẻ, cần gì cứ nói, không được để mệt.
Câu chuyện trong bữa cơm toàn xoay quanh việc Thẩm Phàm Tinh sẽ sinh bé gì, đặt tên ra sao.
Thương Thương và Bùi Nghiễn Lễ được dịp yên ổn, thừa lúc mọi người đang vây quanh Thẩm Phàm Tinh rôm rả, cô nháy mắt với Bùi Nghiễn Lễ, cả hai lặng lẽ chuồn ra ngoài.
Thương Thương vô cùng vui mừng:
“Không ngờ em lại được làm bác rồi! Không được, phải báo tin tốt này cho Giai Giai và Manh Manh mới được!”
Từ sau đám cưới của Vương Giai Ni, cô chưa liên lạc lại với hai người bạn thân.
Thương Thương vừa bấm số, vừa lẩm bẩm:
“Lạ ghê nha, Giai Giai thì tạm hiểu được, đang trăng mật với Trần Thạc nên không để ý đến em cũng được… nhưng Manh Manh thì sao?”
“Trước giờ sáng ba mươi Tết, Manh Manh đều đến nhà em chơi mà, năm nay sao không thấy đâu?”
Hôm nay cô cũng bận đón Bùi Nghiễn Lễ, nên quên mất chuyện này.
Vương Giai Ni không bắt máy.
Bùi Nghiễn Lễ nhắc khẽ:
“Trần Thạc và Giai Ni hôm qua đã bay ra nước ngoài rồi, chắc đang bận đi chơi nên không nghe điện thoại.”
Thương Thương nghĩ lại cũng thấy hợp lý, liền gọi tiếp cho Đỗ Manh Manh.
Điện thoại đổ chuông một lúc lâu, cuối cùng lại là Nghiêm Siêu nghe máy.
Thương Thương suýt làm rớt cả điện thoại:
“Manh Manh đâu rồi? Hai người… hai người tối nay ở cùng nhau đấy hả?!”