Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 628.
Cập nhật lúc: 2025-05-18 05:50:35
Lượt xem: 120
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Tri Tri dỗ dành Chu Tây Dã xong, lại nhẹ nhàng bàn bạc với ông:
“Nếu sau này Thương Thương kết hôn với Bùi Nghiên Lễ, chắc chắn sẽ chuyển sang sống ở biệt thự bên đó của cậu ấy. Nơi đó cũng tốt mà, gần phòng thí nghiệm, lại làm hàng xóm với bố mẹ.”
“Chỉ có điều không tốt là… có lẽ anh sẽ không còn dễ dàng gặp được con gái nữa.”
Chu Tây Dã bất lực nói: “Chỉ cần Thương Thương hạnh phúc là được rồi. Anh cứ cảm thấy con bé còn nhỏ lắm, quay đi quay lại đã sắp lấy chồng rồi.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Khương Tri Tri nắm tay ông: “Ừ, chỉ cần hai đứa nhỏ hạnh phúc, bố mẹ khỏe mạnh, thì đó là tài sản lớn nhất đời mình rồi.”
Chu Tây Dã giơ tay ôm lấy Khương Tri Tri, những năm tháng qua có bà bên cạnh, cuộc sống ông mới yên bình, nhẹ nhàng đến thế.
Chỉ tiếc là khi trước ông quá bận rộn, không có thời gian cho con cái, cũng không có thời gian cho Khương Tri Tri.
Mấy năm gần đây rảnh rỗi hơn thì lũ trẻ lại bận rộn, từng đứa từng đứa lập gia đình, chẳng còn cần ông bên cạnh nữa.
Thẩm Phàm Tinh và Thương Thương chen nhau nằm trên một chiếc giường, vừa nằm vừa tám chuyện hôm nay.
Thương Thương chọc khuỷu tay Thẩm Phàm Tinh: “Em dám thông đồng với Bùi Nghiên Lễ mà không thèm báo chị một tiếng!”
Thẩm Phàm Tinh cười khúc khích: “Nói ra thì còn gì là bất ngờ nữa. Chị cứ nói đi, hôm nay có vui không? Trong lòng có phải nở hoa rồi không? Được một người thích từ năm 18 tuổi, thích mãi đến tận bây giờ.”
“Tình cảm không phai theo thời gian, ngược lại còn ngày càng sâu đậm, ngày càng yêu chị hơn. Vì chị mà cố gắng để bản thân trở nên tốt hơn, quá tuyệt còn gì.”
Thương Thương trong lòng tràn ngập niềm vui, cười hì hì: “Ừm, chị thích lắm luôn đó.”
Cô lại lật người nằm sấp, chống cằm nhìn Thẩm Phàm Tinh: “Em với Chu Tri Uẩn cũng rất tuyệt mà.”
Thẩm Phàm Tinh búng tay một cái, ngồi bật dậy: “Em tính sau Tết sẽ đi tìm Chu Tri Uẩn, rồi có con luôn.”
Thương Thương há hốc miệng, cũng ngồi bật dậy theo: “Em… em tính có con sớm vậy sao?”
Thẩm Phàm Tinh vui vẻ gật đầu: “Ừ đó, em thích trẻ con mà. Em tính sinh ba đứa, hai trai một gái. Gái thì phải giống chị, mềm mại đáng yêu.”
Thương Thương kinh ngạc: “Chị cứ tưởng em với tính cách phóng khoáng vậy thì không thích con nít đâu, có sinh thì cũng phải vài năm nữa mới tính.”
Thẩm Phàm Tinh lắc đầu liên tục: “Không không không, em đâu có ham danh lợi gì. Thích thì sinh thôi, cũng đâu cần quan tâm fan nghĩ gì. Fan nào không thích chị kết hôn sinh con thì cứ đi thích người khác.”
“Với lại, Thương Thương, em kể chị nghe một bí mật.”
Thương Thương vừa nghe đến “bí mật” là mắt sáng rỡ, lập tức ngồi thẳng dậy: “Gì vậy? Em nói đi, chị đảm bảo không bán đứng chị đâu!”
Thẩm Phàm Tinh bật cười: “Cũng không nghiêm trọng đến thế. Em là trẻ mồ côi, Chu Tri Uẩn chính là người từng tài trợ cho em đi học.”
Thương Thương sửng sốt: “Thật luôn?”
Cô nhớ hồi đó trường có tổ chức hoạt động một kèm một với các bạn ở trại trẻ mồ côi.
Cô cũng từng giúp một bé gái, nhưng sau này lên đại học thì mất liên lạc.
Không biết cô bé đó đã bỏ học lấy chồng hay xảy ra chuyện gì, mà thư gửi bị trả lại, ghi là không rõ người nhận.
Thẩm Phàm Tinh gật đầu: “Tất nhiên rồi. Em hồi đó xinh lắm, còn được chọn làm đại diện lên trường chị tham quan. Nhưng vì tụi em nhỏ hơn hai khóa nên chị không biết em thôi.”
Nói đến đây, cô ấy lại tự cười: “Chu Tri Uẩn hồi cấp ba thay đổi nhiều lắm, em còn không nhận ra. Mãi về sau thấy ảnh cũ hồi cấp ba của anh ấy mới nhận ra là cùng một người.”
Thương Thương “oa” lên một tiếng: “Hai người cũng lãng mạn quá đi, vòng vèo một hồi lại về với nhau.”
Thẩm Phàm Tinh cũng vui vẻ: “Cho nên em rất hạnh phúc. Em quyết định sẽ sinh cho Chu Tri Uẩn hai cậu con trai!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-628.html.]
Thương Thương phì cười: “Em… cái này nghe không giống báo ân, mà giống báo thù thì có!”
“A ha ha.”
Thẩm Phàm Tinh nằm bật xuống, cười lớn nhìn lên trần nhà: “Từ nhỏ em đã một mình, chưa từng được hưởng cảm giác ấm áp của gia đình, cũng không có người thân bên cạnh, sống một mình thành quen rồi.”
Thương Thương tò mò: “Thế mấy chuyện bói toán, em học từ đâu vậy?”
Thẩm Phàm Tinh ấp úng, kéo chăn trùm kín mặt: “Cái này… chị không cần biết đâu, ngủ đi ngủ đi, mai còn phải hẹn hò với giáo sư Bùi của chị nữa đó.”
Thương Thương cười, đưa tay xuyên qua chăn xoa xoa người Thẩm Phàm Tinh, thật sự tò mò đến sắp phát điên mà cô ấy lại cứ không chịu kể.
Hôm sau, Thương Thương không đi hẹn với Bùi Nghiên Lễ, mà đến phòng thí nghiệm.
Gần đây có một dự án thực nghiệm quan trọng cần triển khai.
Một số thí nghiệm bắt buộc cô phải tự tay làm, không thể yên tâm giao cho người khác.
Ở điểm này, Thương Thương khá giống với Khương Tri Tri, việc gì có thể đích thân làm thì nhất định phải chứng kiến tận mắt kết quả.
Hơn nữa trong đó, mọi tỉ lệ đều không thể sai lệch dù chỉ một chút, vì đó là thuốc cứu người.
Khương Tri Tri luôn có một quan niệm: trong phạm vi chi phí có thể kiểm soát, phải để hiệu quả thuốc phát huy đến mức tối đa.
Còn Thương Thương thì có một tham vọng lớn hơn: cô muốn trên nền tảng các loại thuốc cơ bản, nghiên cứu ra thuốc chữa ung thư, một loại thuốc mà bệnh nhân có thể đủ khả năng chi trả.
Vì vậy, một khi đã bận rộn thì cô lại tạm thời quên mất Bùi Nghiên Lễ.
Liên tục hai ngày hai đêm vùi đầu trong phòng thí nghiệm, chỉ nghỉ ngơi chốc lát, đến khi kết quả thí nghiệm đạt được kỳ vọng thì cô mới thở phào.
Tắm rửa xong, cô định về nhà ngủ bù một giấc.
Hai ngày nay cô và Bùi Nghiên Lễ cũng chỉ liên lạc bằng tin nhắn.
Thương Thương đang định nhắn cho anh, bảo chiều ngủ dậy sẽ đến tìm thì điện thoại lại rung lên, là Thẩm Phàm Tinh gọi tới: “Thương Thương, hôm nay có rảnh không?”
Thương Thương đáp: “Rảnh, chị vừa ra khỏi phòng thí nghiệm, đang tính về nhà ngủ bù một chút, có chuyện gì à?”
Thẩm Phàm Tinh nói thẳng: “Đừng về nữa, đến công ty tìm em đi, em có chuyện vui cho chị xem.”
Với cái gọi là “chuyện vui” trong miệng Thẩm Phàm Tinh, Thương Thương luôn rất tò mò: “Được rồi, chị đến liền.”
Cô vội vàng nhắn cho Bùi Nghiên Lễ một tin rồi lập tức lái xe đến tìm Thẩm Phàm Tinh.
Thẩm Phàm Tinh đã sớm sắp xếp trợ lý đứng đợi ở cửa công ty. Thấy Thương Thương vừa đỗ xe, trợ lý đã chạy lại ngay:
“Chị Tri Ý, chị Phàm Tinh đợi chị lâu lắm rồi đó!”
Thương Thương tò mò: “Rốt cuộc là có chuyện gì mà gấp vậy?”
Trợ lý cười rạng rỡ: “Chị lên rồi sẽ biết!”
Thương Thương tò mò đi theo trợ lý lên văn phòng của Thẩm Phàm Tinh.
Thấy cô ấy đang nằm bò trên bàn, nghiên cứu một cái la bàn trông vừa cổ vừa kỳ quái.
Thương Thương ngạc nhiên: “Em gọi chị tới chỉ để xem cái này á?”
Thẩm Phàm Tinh phấn khích: “Lại đây mau! Không ngờ thứ này linh thật, chị bấm vài quẻ mà đúng phát sợ luôn ấy!”
Thương Thương dở khóc dở cười: “Em không cần cái này cũng đã bói đúng phát sợ rồi…”
Thẩm Phàm Tinh xua tay: “Không không… cái này lợi hại lắm. Này, em mới xem được một quẻ: nếu sau này Bùi Nghiên Lễ mà về quê, chị tuyệt đối không được đi theo.”
Thương Thương khựng lại: “Tại sao? Khoan đã, không phải em nói có ‘chuyện vui’ sao? Cái này đâu có vui vẻ gì đâu?”