Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 358.
Cập nhật lúc: 2025-05-09 01:52:14
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8UwA9U1j5Q
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Tây Dã suy nghĩ rất nghiêm túc: “Tất cả những nơi ở Bắc Kinh mà anh ta có thể đến, hôm qua Bác Hà đã cử người đi kiểm tra rồi. Chắc chắn anh ta sẽ cảnh giác, không thể nào đến những nơi dễ bị phát hiện.”
Khương Tri Tri cầm đũa, suy nghĩ một lúc rất nghiêm túc: “Nhưng mà, có thể có nơi nào đó mà các anh không biết thì sao? Nếu anh ta đã bảo vệ Biên Tiêu Tiêu như vậy, anh nói xem, có khi nào Biên Tiêu Tiêu biết anh ta sẽ đi đâu không?”
Dù gì thì, Biên Chiến vì Biên Tiêu Tiêu mà đã làm không ít chuyện nông nổi, ví dụ như bại lộ Đàm Hoa Tùng.
Thậm chí còn giúp Biên Tiêu Tiêu theo đuổi Chu Tây Dã.
Ở một mức độ nào đó, Biên Chiến cũng là một kẻ “não yêu đương”. Nếu đã như vậy, chắc chắn anh ta sẽ không bỏ rơi Biên Tiêu Tiêu. Dù bây giờ không thể đưa Biên Tiêu Tiêu ra ngoài ngay, anh ta vẫn có thể trốn ở một nơi chỉ hai người họ biết.
Khương Tri Tri phân tích suy nghĩ của mình với Chu Tây Dã, khiến anh khá bất ngờ: “Không thể nào? Với tình hình hiện tại, Biên Chiến chắc chắn chỉ nghĩ đến chuyện trả thù, làm sao còn tâm trí để lo chuyện tình cảm?”
Nghĩ thế nào cũng thấy không hợp lý.
Khương Tri Tri nuốt miếng cháo cuối cùng, nghiêm túc nhìn Chu Tây Dã: “Em hỏi giả sử thôi, nếu một ngày nào đó anh gặp tình huống có thể không trở về được, anh muốn làm gì nhất?”
“Anh có muốn quay lại nhìn em và các con một lần không?”
Nói xong, cô lập tức “phù phù phù” mấy tiếng, như muốn xua đi điều xui xẻo: “Em đang nói gì mà không may mắn thế này, nhưng dù sao em vẫn cảm thấy khả năng này rất lớn. Hơn nữa, bây giờ không phải là không có manh mối, thử thêm một lần cũng không sao. Hay là, chúng ta đi gặp Biên Tiêu Tiêu thử xem?”
Chu Tây Dã suy nghĩ một chút, thấy cũng không phải là không thể: “Được.”
Khương Tri Tri lập tức đặt bát đũa xuống: “Em đi thu dọn rồi ra ngoài ngay, kẻo lát nữa Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương quay về, nhìn thấy chúng ta muốn đi, lại mè nheo đòi theo.”
Lúc hai người ra ngoài, từ xa đã thấy Phương Hoa và Chu Thừa Ngọc bế hai đứa trẻ trở về, bên cạnh còn có hai thím trong đại viện đi cùng.
Phương Hoa và Chu Thừa Ngọc cũng nhìn thấy họ, lập tức rất ăn ý ôm chặt lấy bọn trẻ, xoay người lại để lũ trẻ không nhìn thấy.
Chu Tây Dã đến tìm Tống Đông trước, nhờ anh ta dẫn mình và Khương Tri Tri đến nhà tù gặp Biên Tiêu Tiêu.
Có Tống Đông ở đó, gặp Biên Tiêu Tiêu không phải chuyện khó.
Biên Tiêu Tiêu không ngờ rằng người đến thăm mình lại là Chu Tây Dã và Khương Tri Tri. Cô ta đeo còng tay, sững người tại chỗ, muốn quay lưng bỏ đi nhưng bị viên cai ngục phía sau giữ chặt vai, ép ngồi xuống.
Khương Tri Tri nhìn Biên Tiêu Tiêu tiều tụy, trông còn có phần già nua hơn trước, khẽ mỉm cười: “Biên Tiêu Tiêu, lâu rồi không gặp.”
Biên Tiêu Tiêu siết chặt mép bàn, đôi mắt dài và hẹp gắt gao nhìn chằm chằm Khương Tri Tri: “Cô đến để xem tôi thảm hại thế nào phải không? Khương Tri Tri, nếu không có cô, tôi đã không ở đây!”
Tống Đông ngắt lời cô ta, trực tiếp hỏi: “Biên Chiến gặp chút chuyện, bây giờ chỉ xem cô có muốn cứu anh ta hay không.”
Biên Tiêu Tiêu nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Chu Tây Dã, lại nhìn sang Khương Tri Tri, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Tống Đông, như thể không hiểu ý anh ta: “Anh tôi gặp chuyện gì rồi?”
Tống Đông trả lời mập mờ: “Bây giờ chỉ có cô mới cứu được anh ta. Cô còn nhớ nơi chỉ hai người biết không?”
Biên Tiêu Tiêu vẫn không hiểu rốt cuộc Biên Chiến đã xảy ra chuyện gì. Chu Tây Dã và Khương Tri Tri cùng đến đây, chắc chắn không phải chuyện tốt.
Chẳng lẽ Biên Chiến đã giúp cô ta đối phó với Khương Tri Tri, khiến Chu Tây Dã biết được nên đến báo thù?
Nhưng cô ta cũng lo lắng Biên Chiến thực sự gặp chuyện. Nếu anh ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy cô ta còn làm sao ra ngoài được?
Tống Đông nhìn ra sự do dự trong mắt Biên Tiêu Tiêu, giọng điệu nghiêm túc và gấp gáp hơn: “Cô không nói thì chúng tôi cũng hết cách, không cứu được Biên Chiến.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-358.html.]
Nói xong liền đứng dậy, không cho Biên Tiêu Tiêu cơ hội phản ứng.
Biên Tiêu Tiêu cuống lên, buột miệng nói: “Ngôi nhà phía sau miếu Trần gia.”
Nghe xong, Biên Tiêu Tiêu lại cảm thấy có gì đó không đúng. Nếu Biên Chiến đang gặp nguy hiểm, tại sao bọn họ lại không thể tìm thấy anh ta?
Cô ta hoảng hốt nhìn Tống Đông: “Các anh muốn bắt anh tôi? Anh ấy đã phạm tội gì mà các anh phải bắt anh ấy?”
Tống Đông không trả lời, chỉ ra hiệu cho cai ngục đưa Biên Tiêu Tiêu trở lại.
Khương Tri Tri và Chu Tây Dã cùng bước ra ngoài với Tống Đông. Khương Tri Tri có chút khâm phục anh: “Anh Tống Đông, anh lợi hại thật đấy, em còn tưởng phải tốn không ít công sức mới moi được tin từ cô ta.”
Tống Đông khiêm tốn cười: “Biên Tiêu Tiêu đã ở trong này mấy năm, tâm lý vốn đã yếu, giờ cô ta coi Biên Chiến là chiếc phao cứu mạng duy nhất. Cô ta nghĩ nếu Biên Chiến quay lại, giúp cô ta chạy chọt, có khi cô ta có thể được giảm án, sớm ngày ra ngoài.”
“Nên cô ta rất sợ Biên Chiến gặp chuyện. Nếu anh ta thực sự xảy ra chuyện, thì cô ta hoàn toàn không còn hy vọng gì nữa.”
Nói rồi, anh nhìn về phía Chu Tây Dã: “Bây giờ đã biết nơi ở của Biên Chiến, cậu định làm gì?”
Chu Tây Dã dứt khoát nói: “Tôi sẽ đi tìm Bộ trưởng Hà xin phép tham gia hành động bắt giữ.”
Tống Đông vỗ vai anh: “Được, tôi cũng thấy cậu là người phù hợp nhất. Cậu hiểu rõ Biên Chiến, tự mình ra tay sẽ dễ khống chế hơn, cũng có thể tránh được thương vong không đáng có.”
Chu Tây Dã gật đầu, quay sang nhìn Khương Tri Tri: “Anh Tống Đông đưa em về nhé. Anh sẽ sớm về nhà.”
Khương Tri Tri cũng muốn đi cùng, nhưng cô biết nếu cô đi, không những không giúp được gì mà còn có thể gây thêm phiền phức cho Chu Tây Dã. Dù sao hai người cũng chưa từng phối hợp trong những tình huống như thế này, lỡ như một bên bị ảnh hưởng, bên kia cũng sẽ bị ràng buộc.
Cô dặn dò: “Vậy anh cẩn thận một chút.”
Trên đường Tống Đông đưa Khương Tri Tri về, thấy cô cứ im lặng mãi, anh lên tiếng an ủi: “Em cũng đừng lo lắng quá. Dù Biên Chiến có giỏi thế nào, nhưng Chu Tây Dã vẫn có thể đối phó được. Hơn nữa, việc hai người từng có quan hệ tốt cũng không phải hoàn toàn bất lợi.”
Khương Tri Tri thở dài: “Cũng chính vì vậy, Biên Chiến cũng hiểu rõ Chu Tây Dã.”
Tống Đông lắc đầu: “Không giống nhau. Bây giờ tâm lý của Biên Chiến đã lung lay, cậu ta không còn bình tĩnh như Chu Tây Dã nữa. Chỉ riêng điều đó, cậu ta đã thua rồi.”
Khương Tri Tri không nói gì, trong lòng vẫn lo lắng. Biên Chiến giờ đã là kẻ đường cùng, ai biết anh ta sẽ làm ra những chuyện điên cuồng gì?
Tống Đông cười: “Còn một điều nữa, Biên Chiến b.ắ.n s.ú.n.g kém hơn Chu Tây Dã, vậy chẳng phải lại mất thêm một phần thắng rồi sao?”
Hạt Dẻ Rang Đường
Khương Tri Tri khẽ cong mắt: “Anh nói vậy, hình như em thấy yên tâm hơn một chút.”
Chiếc xe rẽ vào con đường dẫn về đại viện.
Con đường này vốn đã vắng vẻ, hơn nữa không phải giờ tan tầm, nên lại càng không có ai.
Bỗng nhiên, Tống Đông đạp phanh, vẻ mặt có chút khó hiểu khi nhìn về phía ven đường: “Hình như có người đang nằm trong rừng cây bên kia.”
Bản năng nghề nghiệp khiến Tống Đông cảm thấy người xuất hiện ở đây rất lạ. Nhìn dáng người thì có vẻ là một phụ nữ lớn tuổi, nửa người bị lá cây khô che lấp.
Nghe Tống Đông nói, Khương Tri Tri mới phát hiện trong rừng có người. Chính xác mà nói, người đó đang nằm sấp trên mặt đất, khoác áo bông màu xanh tím thẫm, quấn khăn trùm đầu màu xanh đậm. Trông thế nào cũng thấy có chút quái dị.
Tống Đông mở cửa xe, chuẩn bị xuống kiểm tra.
Khương Tri Tri lập tức hốt hoảng kêu lên: “Anh Tống Đông, đừng xuống xe! Chạy ngay đi! Mau lái xe đi!”