Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 357.
Cập nhật lúc: 2025-05-09 01:51:56
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fjRdjPxr9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Thừa Chí có chút đắc ý: “Ê, bà đừng nói, tôi thật sự đã làm một chuyện lớn, chỉ là không thể nói cho bà biết.”
Phương Hoa liếc ông một cái đầy chán ghét, rồi đi đến trước ghế sô pha ngồi xuống, cầm lấy chiếc áo nhỏ chưa khâu xong, tiếp tục may váy cho Thương Thương. Trời sắp nóng rồi, phải làm thêm mấy chiếc váy nhỏ cho con bé.
…
Trong bếp, Chu Tây Dã cũng nhỏ giọng kể với Khương Tri Tri về chuyện xảy ra tối nay.
Khương Tri Tri ngoài kinh ngạc thì vẫn là kinh ngạc: “Đây chính là màn đấu đá của những nhân vật tầm cỡ sao? Hoàn toàn chẳng cần tốn chút sức lực nào. Những vấn đề mà chúng ta vắt óc suy nghĩ, bọn họ chỉ cần một cú điện thoại là giải quyết xong.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Chu Tây Dã gật đầu: “Thực ra trước đây, Thương Phó bộ trưởng bị hạn chế bởi thân phận, nếu không thì nhà họ Biên đã sớm sụp đổ rồi.”
Khương Tri Tri cảm thán: “Quyền thế thật tốt, chẳng trách có bao nhiêu người muốn lao đầu vào trèo lên cao.”
Rồi cô lại nghĩ đến vấn đề của Biên Chiến: “Bây giờ Biên Chiến mất tích, anh nói xem liệu anh ta có đường cùng hóa liều, rồi chạy đến nhà mình không?”
Chu Tây Dã lắc đầu: “Ở nhà thì chắc là không, dù sao vệ binh trong đại viện cũng không phải ai muốn vào thì vào. Hơn nữa, bác Hà còn cử người âm thầm bảo vệ. Biên Chiến chắc chắn cũng nghĩ đến điều này, chỉ là…”
Khương Tri Tri đoán được nỗi lo của Chu Tây Dã: “Em biết khả năng trinh sát và phản trinh sát của Biên Chiến rất mạnh, anh ta chắc chắn sẽ không ra tay vào lúc này, mà sẽ đợi lúc anh không có nhà. Nhưng yên tâm đi, chỉ cần hai đứa nhỏ an toàn, thì em không có vấn đề gì.”
Chu Tây Dã lại không lạc quan như vậy: “Dù sao anh ta đang trong tối, còn mẹ con em lại ở ngoài sáng. Em phải đi làm ở bệnh viện, bọn trẻ cũng không thể suốt ngày không ra ngoài.”
Với sự hiểu biết của anh về Biên Chiến, nếu anh ta muốn nhẫn nhịn để trả thù, thì có thể nhịn một năm, hai năm, thậm chí nhiều năm.
Anh không có nhà, cũng không thể để Khương Tri Tri và bọn trẻ luôn sống trong nguy hiểm.
Mối họa ngầm này, thực sự rất đáng sợ.
Khương Tri Tri gật đầu: “Em biết, nhưng mình cũng phải suy nghĩ theo hướng lạc quan. Anh nghĩ xem, những người mà bác Hà cử đi tìm Biên Chiến đều là cao thủ cả. Nếu ngay cả họ cũng không tìm được anh ta, thì chẳng phải năng lực làm việc của họ có vấn đề sao?”
“Hơn nữa, có bố ở đây, bố càng hiểu rõ sự tồn tại của Biên Chiến là một mối đe dọa thế nào đối với gia đình mình. Bố chắc chắn sẽ không để mối nguy hiểm này tồn tại mãi.”
“Bất kể dùng cách nào, cũng sẽ ép anh ta lộ mặt.”
…
Lúc ăn mì, Chu Thừa Chí lại dặn dò Chu Tây Dã một lần nữa: “Hai ngày tới, chuyện gì con cũng đừng can thiệp. Bất kể xảy ra chuyện gì, có bố ở đây là được.”
Chu Tây Dã im lặng đáp một tiếng “Ừm.”
Chu Thừa Chí lại nhớ ra chuyện gì đó, bèn hỏi Chu Tây Dã về tình hình ở biên giới.
Chu Tây Dã trả lời rất qua loa, khiến Chu Thừa Chí không hài lòng: “Nhìn con xem, lúc nói chuyện với Hà Gia Niên thì nói bao nhiêu là chuyện, sao đến lượt bố hỏi thì lại như thể bị ép buộc vậy?”
Chu Tây Dã có chút bất đắc dĩ: “Bác Hà hỏi con những chuyện không liên quan đến bảo mật. Còn những gì bố hỏi, rõ ràng đã liên quan đến bảo mật rồi, dù là bố ruột thì cũng không thể nói.”
Chu Thừa Chí bĩu môi không nói gì, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu. Lúc nãy, khi thấy Chu Tây Dã nói chuyện với Hà Gia Niên, có thể dùng từ “tâm đầu ý hợp” để hình dung, hai người trò chuyện rất hợp nhau.
Hà Gia Niên thậm chí còn nói rằng một số đề xuất của Chu Tây Dã có thể được áp dụng cho toàn quân. Những đề xuất này, sao ông chưa bao giờ thấy Chu Tây Dã nói với mình?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-357.html.]
Phương Hoa ở bên cạnh nhìn, không nhịn được lẩm bẩm: “Xem ông kìa, chẳng có chuyện gì cũng đi tìm chuyện, thôi ăn nhanh đi, ăn xong thì rửa bát đấy.”
Rồi bà lại nhìn Chu Tây Dã: “Tây Dã, ăn xong bảo bố con rửa bát, con và Tri Tri nghỉ ngơi sớm đi. Sáng mai dậy sớm một chút, hai đứa nhỏ tối nay không gặp hai đứa, ăn cơm cũng không vui, Tiểu Chu Kỷ còn khóc nữa đấy.”
Khương Tri Tri hơi ngạc nhiên, Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương tối nay ăn uống vẫn rất tốt, không khác gì mọi khi. Chỉ là lúc ăn, Tiểu Chu Kỷ vì không giành được cái thìa mà khóc ỉ ôi mấy tiếng.
Chu Thừa Chí vừa nghe xong liền giục: “Được rồi, con mau ăn đi, ăn xong thì nhanh chóng nghỉ ngơi, sáng mai dậy sớm ôm Tiểu Chu Kỷ một cái.”
Chu Tây Dã cũng tưởng thật, ăn cơm xong quay về phòng với Khương Tri Tri, lại hỏi thêm một lần: “Tiểu Chu Kỷ thực sự vì anh không có nhà mà khóc sao?”
Khương Tri Tri bật cười: “Anh tin thật à? Chúng nó còn nhỏ xíu, trí nhớ chẳng khác gì cá vàng, chớp mắt là quên ngay. Mỗi ngày chỉ nhớ được là muốn ra ngoài chơi thôi.”
Chu Tây Dã thở phào, nhưng lúc đi rửa mặt vẫn nặng trĩu tâm sự. Ngày rời nhà càng lúc càng gần, trong lòng anh cũng càng thêm lưu luyến.
…
Sáng hôm sau, khi Chu Tây Dã dậy thì hai đứa nhỏ đã thức giấc. Chúng đang ngồi trong lòng Phương Hoa và Chu Thừa Ngọc, đung đưa đôi chân bé xíu, vừa uống sữa vừa b.ú bình.
Tiểu Chu Kỷ ôm bình sữa, thấy bố đến gần thì chỉ liếc mắt một cái rồi lại tiếp tục uống, trông chẳng mấy quan tâm.
Chu Tây Dã ngồi xuống ghế sô pha đối diện, nhìn hai nhóc con tập trung uống sữa, không nhịn được mà bật cười: “Bọn nhóc sáng nào cũng dậy sớm vậy à?”
Phương Hoa cũng thấy lạ: “Hôm nay dậy sớm thật đấy, nhưng mà trời đẹp, lát nữa ăn sáng xong dẫn chúng nó ra ngoài đi dạo.”
Thương Thương là người uống sữa xong trước, ngồi thẳng dậy như thể vừa mới thấy bố, mắt cong cong cười tít, vỗ tay bôm bốp rồi chìa tay bé xíu ra đòi ôm.
Chu Tây Dã bế Thương Thương lên, Tiểu Chu Kỷ thấy vậy thì lập tức không vui, cũng vươn tay đòi bế.
Phương Hoa dỗ dành Tiểu Chu Kỷ: “Bố ôm chị trước, lát nữa sẽ ôm con, được không? Chúng ta ăn sáng xong rồi ra ngoài chơi, hôm nay nắng đẹp lắm, hoa trong sân cũng nở rồi đấy.”
Tiểu Chu Kỷ vừa nghe thấy được ra ngoài chơi thì quên luôn chuyện đòi bế, chỉ tay ra cửa, “ưm ưm a a” đòi đi ngay.
Chu Tây Dã nhìn Tiểu Chu Kỷ nghịch ngợm trong lòng Phương Hoa, hoạt bát lanh lợi, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ bình thường, vậy mà lại được Hà Gia Niên và những người khác nâng niu như báu vật.
Rồi anh nhìn sang Thương Thương trong lòng mình, cô bé cười toe toét, nước dãi còn chảy dọc theo khóe miệng xuống dưới.
Nghĩ đến đây, anh không nhịn được bật cười. Thật là một sự thiên vị kỳ diệu.
Phương Hoa chuẩn bị đưa Tiểu Chu Kỷ ra ngoài, Thương Thương thấy vậy cũng đòi theo, vẫy vẫy cánh tay nhỏ, nhất quyết muốn bám lấy Phương Hoa.
Cuối cùng, Phương Hoa và Chu Thừa Ngọc mỗi người bế một đứa đi ra ngoài.
Chu Tây Dã không lo lắng lắm, trong đại viện chắc chắn không có vấn đề gì. Tối qua Hà Gia Niên đã hạ lệnh tăng cường an ninh, còn bố trí người âm thầm bảo vệ hai đứa nhỏ.
Nếu với từng ấy lớp bảo vệ mà vẫn xảy ra chuyện, thì Biên Chiến đúng là có bản lĩnh thông thiên.
Khương Tri Tri dậy không thấy hai đứa nhỏ cũng chẳng ngạc nhiên, biết rằng từ khi trời ấm lên, hai nhóc con không thích ở nhà, ăn sáng xong là đòi ra ngoài ngay.
Trong lúc rửa mặt và ăn sáng, cô vô tình hỏi Chu Tây Dã: “Biên Chiến, cả đời này có chuyện hay người nào khiến anh ta canh cánh không quên không?”
Chu Tây Dã nghĩ một lúc rồi đáp: “Nếu có, thì chắc là chuyện anh ta không được điều về Bắc Kinh, và việc không thể ở bên Biên Tiêu Tiêu.”
Khương Tri Tri “chậc” một tiếng: “Vậy… anh nghĩ anh ta có khả năng trốn ở đâu nhất?”